Người ta kể rằng trong khu rừng kia, có một con hươu đực trưởng thành, sở hữu một cặp sừng tuyệt đẹp. Mỗi lần nó đi qua, nắng chiếu lên khiến cặp sừng lấp lánh như một chiếc vương miện của rừng xanh. Các con hươu cái ngưỡng mộ, lũ thú nhỏ thì trầm trồ, còn chính nó , nó cũng tự hào khôn xiết với cặp sừng này.
Nó biết mình mạnh mẽ, đẹp đẽ, và đáng ngưỡng mộ. Nhưng chính vì thế, nó dần không còn sợ hãi hiểm nguy, không còn cảnh giác như xưa. Một ngày, khi bị bầy thú săn đuổi, nó lao vào rừng rậm để thoát thân. Thân hình nhanh nhẹn, đôi chân khoẻ mạnh vẫn có thể đưa nó đi xa, nhưng chính cặp sừng rực rỡ lại mắc kẹt giữa một lần nhẩy trượt chân ngã vào khe núi. Nó vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng càng cố thì sừng càng bị giữ chặt hơn. Cuối cùng, nó không chết vì bị săn, mà chết khô vì không thoát khỏi chính thứ mà nó từng kiêu hãnh nhất.
Con người cũng vậy.
Không ít người từng vượt qua những ngày tháng đói khổ, từng chịu đựng gian nan mà không gục ngã. Nhưng lại gục ngã chính lúc đang rực rỡ nhất , giữa ánh đèn sân khấu, giữa tiền tài, địa vị, danh tiếng. Bởi vì khi ta đạt được những điều khiến người khác ngưỡng mộ, cũng là lúc ta dễ mất cảnh giác với chính mình nhất.
Điều đáng sợ nhất không phải là lúc ta chật vật giữa khốn khó, mà là khi ta đứng trên đỉnh vinh quang , nơi người ta dễ say mê, dễ chủ quan và dễ quên mất sự mong manh của chính mình.
Trên đỉnh cao, phía trước bạn là mây trời , nhưng phía sau lưng bạn luôn là vực thẳm.
Một bước trượt chân, một phút kiêu ngạo, một giây bất cẩn và tất cả có thể tan biến.
Thành công là một đỉnh núi , nhưng cũng là nơi gió lớn nhất.
Không giữ vững được mình, không biết khiêm nhường, không biết lùi lại một bước để nhìn xuống chặng đường đã qua… thì cái giá phải trả sẽ không chỉ là thất bại , mà là sụp đổ.
Đôi khi, thứ khiến ta mắc bẫy không phải là điểm yếu, mà chính là điều ta tự hào nhất. Ngã ngay ở vạch về đích.
Giữ được mình khi gian khó là bản lĩnh.
Nhưng giữ được mình khi huy hoàng mới là trí tuệ.
Nhưng để biết được điều đó đôi khi chúng ta phải trả giá..... đôi khi là cái giá khi đã ......... quá muộn.
Sưu tầm
MỘT NGƯỜI CẦN ĐƯỢC DỰNG TƯỢNG TẠI VN….
Mấy hôm nay chắc các bạn cũng đọc tin về một tỉ phú Mỹ, ông Charles ‘Chuck’ Feeney, 89 tuổi, đã cho đi hết 8 tỉ USD, chỉ giữ lại 2 triệu USD để sống cùng vợ những ngày cuối đời.
Các bản tin cũng cho hay ông đã dành nhiều triệu đôla giúp Việt Nam nhưng ít bài nào cho biết cụ thể đó là gì.
Vừa qua Quỹ từ thiện Atlantic của ông Charles ‘Chuck’ Feeney tuyên bố đóng cửa ngày 15/9 sau đã cho đi hết tài sản của ông.
Theo tài liệu của Quỹ Atlantic, ông Charles F. Feeney, người sáng lập Quỹ Từ thiện Atlantic, có những chuyến thăm dò sang Việt Nam cuối thập niên 1990.
Các dự án từ thiện của ông tại Việt Nam là tiến hành từ 1997, kết thúc năm 2015. Tổng cộng 297 dự án của Atlantic hiến tặng cho 97 cơ sở địa phương, với tổng số tiền là 381,6 triệu đô la Mỹ.
Trong đó có các ví dụ như:
15 triệu xây dựng trường RMIT tại Hà Nội
11 các tổ chức tại Úc đã nhận được 68 triệu đô la Mỹ của Atlantic để làm việc tại Việt Nam.
2005–2016: 51,4 triệu cho xây dựng, cải tạo, trang thiết bị, đào đạo cán bộ và nâng cấp các trạm xá xã trong 8 tỉnh: Khánh Hòa, Đà Nẵng, Thừa Thiên Huế, Vĩnh Long, Thái Nguyên, Cà Mau, Đăk Lăk và Yên Bái.
2004–2006: 45 triệu nâng cấp và hỗ trợ Bệnh viện Mắt Đà Nẵng.
2005–2014: 4 triệu xây dựng năng lực chăm sóc chữa trị về mắt tại 8 tỉnh trọng điểm.
2006: 4 triệu xây dựng và trang bị Khoa Mắt và Trung tâm Huấn luyện tại Bệnh viện Trung ương Huế.
2009–2012: 2 triệu củng cố năng lực đào tạo cho Viện Mắt Trung ương.
2009: 1 triệu cho Trung tâm Cộng đồng Huấn luyện Chăm sóc Mắt tại Bệnh viện Mắt TP Hồ Chí Minh.
Những món hiến tặng cuối cùng ($2,5 triệu cho Sở Y tế Yên Bái; $1 triệu cho Đại học Y tế Công cộng).
(BBC)
Cách nay 3 ngày, ông đã đặt bút ký giấy đóng cửa quỹ từ thiện Atlantic Philanthropies vì toàn bộ tài sản của ông đã được phân phát hết. Năm nay 89 tuổi, ông không còn là tỷ phú nữa vì đã tặng toàn bộ tài sản và tiền quyên góp là 8 tỷ usd cho người dân và các chương trình từ thiện. Ông từng TN đại học Cornell danh giá và là người giàu thứ 23 của thế giới dù xuất thân từ một khu phố nghèo ở tiểu bang New Jersey và lăn lộn kiếm sống. Vợ và 5 con của ông cũng theo gương ông, sống giản dị dù rất giàu có và cùng làm từ thiện.
Ông dành 3,7 tỷ USD cho giáo dục, 870 triệu USD cho nhân quyền và hoạt động thay đổi xã hội, 700 triệu USD cho chăm sóc sức khỏe, trong đó có 270 triệu USD để cải thiện nền y tế Việt Nam.
Ông còn cấp rất nhiều học bổng cho sinh viên Việt Nam du học thạc sĩ tại Australia.
Ông Feeney từng có 6 căn hộ sang trọng ở Côte d’Azur (Pháp), Mayfair và đại lộ Park (New York). Ông đã bán tất cả và giờ đây ông thuê lại một căn hộ nhỏ chỉ có hai phòng ở San Francisco để sống.
Trên tường nhà ông có vài tấm hình chụp cùng gia đình, bạn bè. Ở trên có một kỷ niệm chương nhỏ ghi:
"Chúc mừng Chuck Feeney đã quyên góp 8 tỷ USD".
Mặc dù là tỷ phú và là chủ chuỗi cửa hàng miễn thuế Duty Free nổi tiếng toàn cầu nhưng xưa nay ông toàn đeo kính cũ, đi máy bay hạng phổ thông và uống rượu loại 2 tại các nhà hàng, chi tiêu dè sẻn và tiết kiệm. Mục tiêu của ông là làm từ thiện.
Câu chuyện ưa thích của ông là về con sóc ăn quả bồ đào mà ông hay kể lại :“Một con sóc thấy bồ đào trong vườn, muốn vào trong ăn một chầu cho đã, nhưng nó mập quá, không chui vào được. Thế là ba ngày ba đêm nó không ăn không uống để gầy đi, cuối cùng cũng chui vào được! Ăn no nê, cảm thấy thỏa mãn, nhưng khi nó muốn đi, lại không chui ra được. Bất đắc dĩ đành phải giở trò cũ, lại ba ngày ba đêm không ăn uống. Kết quả, lúc nó chui được ra, bụng vẫn thót lại như lúc chưa chui vào.”
Ông hiểu rằng con người sinh ra trắng tay thì cũng nên tay trắng trở về với cát bụi! và “ tấm vải liệm không có túi”! Vì vậy hãy cho tất cả những gì có thể để có một cuộc đời hữu ích và sống thanh thản.
Ông cho biết "Tôi hạnh phúc vì cho đi toàn bộ tài sản trước khi hết thời gian của cuộc đời".
Copy từ trang NGUYỄN HƯNG TỰ LẬP
(Lược từ BBC)
TRÌNH ĐỘ VĂN HÓA CỦA CON NGƯỜI ĐÔI KHI ĐƯỢC THỂ HIỆN QUA TIỂU TIẾT
2. Khi người khác nói chuyện với mình, ít nhất cũng phải đáp lại người ta một câu. Đừng để người ta nói xong một câu lại nhận về được sự im lặng hoặc câu nói À, Ừ, Ờ, đúng rồi cùng với sự khó chịu.
3. Dùng bữa xong nên nói: "Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ ăn đi nhé!"
4. Khi đưa đồ cho người khác nên đưa bằng hai tay.
5. Lúc ăn cơm nên cầm bát lên, không được dùng đũa đảo lộn thức ăn, không gõ bát đũa.
6. Người đi vào cuối cùng nên đóng cửa.
7. Tiễn người khác về nên nói: "Đi cẩn thận nhé!"
8. Rửa tay xong không nên tùy tiện vẩy tay, để nước bắn lên người khác sẽ rất bất lịch sự.
9. Khi đưa dao hoặc vật nhọn cho người khác, nên đưa phần chuôi hướng về họ.
10. Không nên công khai điểm yếu của người khác.
11. Khi người khác nói chuyện với mình hãy chú ý vào người ta, đừng đảo mắt nhìn xung quanh.
12. Khi rót trà hay rót nước cho người khác xong, không nên quay vòi ấm về phía họ.
13. Đi, đứng, ngồi, nghỉ cần đúng tư thế, tác phong.
14. Nói được phải làm được. Nếu không làm được thì đừng hứa.
15. Nếu trong phòng có người, khi ra ngoài nên đóng cửa nhẹ nhàng.
16. Khi đưa đồ cho người khác mà ở giữa cách một người, không nên đưa thẳng ra trước mặt người ta mà nên vòng qua phía sau.
17. Học cách dịu dàng và biết lắng nghe.
18. Đến chơi nhà người khác, đừng tùy tiện ngồi lên giường nhà người ta.
19. Ăn cơm cố gắng đừng phát ra tiếng.
20. Lúc nhặt đồ hoặc đi giày nên ngồi thấp xuống chứ đừng cúi người, khom lưng.
21. Khi bị phê bình, dù người khác có sai đi chăng nữa cũng đừng vội phản bác, nên đợi họ nói xong bình tĩnh lại hẵng giải thích.
22. Làm việc gì cũng nên có điểm dừng thích hợp, bất kể là ăn món mình thích hay tức giận điều gì đó.
23. Đến nhà bạn ăn cơm nên chủ động rửa bát hay xếp dọn bàn ăn.
24. Trong cuộc sống bạn sẽ phải gặp nhiều thể loại người khác nhau, chắc chắn không phải ai bạn cũng có thể hòa hợp được nhưng có một câu nói luôn đúng trong mọi trường hợp: Bạn đối xử với người khác thế nào, người ta sẽ đối xử lại với bạn như vậy.
25. Dù là ai, trong trường hợp nào cũng đừng dễ dàng kể bí mật của mình với người khác.
26. Học hành là chuyện cả đời. Chỉ học kiến thức trong sách thôi là chưa đủ, phải học cả kiến thức xã hội. Thực tế cuộc sống luôn phức tạp hơn những gì bạn nghĩ.
27. Dũng cảm nhất là khi nhận ra sự tàn khốc của cuộc sống nhưng vẫn yêu cuộc sống này cháy bỏng. Đừng sợ sự dối trá, nhưng cần phải biết cuộc sống luôn tồn tại sự dối trá.
28. Khi lau bàn nên lau hướng về phía mình.
29. Khi gọi điện thoại hoặc nghe điện thoại, câu đầu tiên phải luôn là: "Alo, chào.... ạ!". Khi tắt máy, nếu người kia là người lớn tuổi hơn bạn hoặc là cấp trên của bạn thì tốt nhất bạn nên chờ họ tắt điện thoại trước, còn nếu bạn là người lớn tuổi hơn hoặc cấp trên của họ thì bạn nên chủ động tắt máy trước, đừng để người ở đầu dây bên kia phải đợi.
30. Đừng khạc nhổ hoặc vứt rác bừa bãi. Nếu nơi đó không có thùng rác, hãy cầm rác về vứt vào thùng rác nhà mình.
31. Bất kể trong hoàn cảnh nào cũng nên đánh răng cẩn thận, đặc biệt là vào buổi tối.
32. Tuyệt đối đừng bao giờ bỏ bữa sáng. Nếu không ăn sáng thì cũng phải uống nước hoặc uống sữa.
33. Đỗ xe nên đỗ đúng nơi quy định, chừa không gian cho người khác mở cửa xe, đầu xe nên hướng ra phía ngoài để tiện rời đi.
34. Nếu là cửa thủy lực, dù là cửa đẩy hay cửa kéo cũng nên làm theo quy tắc "Ra trước vào sau". Nếu phía sau có người nên giữ cửa chắc, tránh để cửa bật lại va vào người khác. Khi có người mở cửa giúp mình đừng quên cảm ơn họ.
35. Phép lịch sự nên áp dụng đối với tất cả mọi người, bất kể họ là cấp trên, là người lớn tuổi, là nhân viên phục vụ hay là cô chú lao công bên đường.
Sưu tầm
Mấy trăm năm về trước, tại một thị trấn nhỏ ở Ý, có một người đàn ông kinh doanh mắc nợ một khoản tiền cho vay nặng lãi rất lớn. Người cho vay nặng lãi đó là một ông già, vẻ ngoài khó ưa, nhưng ông già đó lại vô tình cảm mến người con gái của ông chủ kia.
Không cần phải nói, cô gái đã tỏ vẻ kinh tởm khi lão già đó đến cầu hôn cô.
Ông già cho vay nặng lãi nói rằng ông sẽ cho hai viên sỏi vào một cái túi, một viên màu trắng và một viên màu đen.
Cô gái sẽ phải lấy ra một viên sỏi từ trong cái túi đó. Nếu lấy ra viên màu đen thì ông ấy sẽ xóa sạch toàn bộ số nợ nhưng cô gái phải lấy ông. Còn nếu lấy ra viên màu trắng, ông vẫn sẽ xóa nợ và cô gái không phải làm vợ ông.
Đứng trên con đường lát sỏi trong khu vườn của người chủ, ông già cho vay cúi người xuống và nhặt lấy hai viên sỏi.
Khi ông ta đang cúi nhặt, thì cô gái để ý thấy rằng ông ấy nhặt 2 viên sỏi màu đen và cho chúng vào túi.
Sau đó, ông ấy yêu cầu cô gái tiến lại gần cái túi và lấy ra một viên sỏi.
Theo lẽ tự nhiên thì cô gái có 3 sự lựa chọn:
- Từ chối không lấy ra viên sỏi nào từ cái túi đó.
- Lấy cả hai viên sỏi ra khỏi túi và vạch trần sự gian lận của ông lão.
- Chọn lấy một viên mặc dù hoàn toàn biết rằng nó là màu đen vì muốn hy sinh bản thân để trả nợ cho cha.
Thế là cô gái lấy ra một viên sỏi, và trước khi giở lòng bàn tay ra để xem nó màu gì thì cô giả vờ làm rớt viên sỏi đó xuống mặt đất phủ đầy sỏi. Cô gái nói với người chủ nợ: "Ối, tôi bất cẩn quá. Không sao hết, chỉ cần nhìn vào túi xem viên sỏi nào còn sót lại thì ông sẽ biết ngay tôi đã chọn được viên nào đó mà."
Viên sỏi còn sót lại trong túi dĩ nhiên là viên màu đen, và bởi vì lão chủ nợ không muốn bị vạch trần đã gian lận nên đành chấp nhận cô gái đã chọn được viên màu trắng, thế là cô ấy đã giúp cho cha được xóa nợ.
Tinh thần của câu chuyện:
Luôn có khả năng để vượt qua những tình huống khó khăn nếu bạn có thể tư duy vượt giới hạn, và đừng ràng buộc bản thân bởi những lựa chọn chỉ vì bạn nghĩ không có lựa chọn nào khác hơn nữa.
Sưu Tầm
Không cần phải nói, cô gái đã tỏ vẻ kinh tởm khi lão già đó đến cầu hôn cô.
Ông già cho vay nặng lãi nói rằng ông sẽ cho hai viên sỏi vào một cái túi, một viên màu trắng và một viên màu đen.
Cô gái sẽ phải lấy ra một viên sỏi từ trong cái túi đó. Nếu lấy ra viên màu đen thì ông ấy sẽ xóa sạch toàn bộ số nợ nhưng cô gái phải lấy ông. Còn nếu lấy ra viên màu trắng, ông vẫn sẽ xóa nợ và cô gái không phải làm vợ ông.
Đứng trên con đường lát sỏi trong khu vườn của người chủ, ông già cho vay cúi người xuống và nhặt lấy hai viên sỏi.
Khi ông ta đang cúi nhặt, thì cô gái để ý thấy rằng ông ấy nhặt 2 viên sỏi màu đen và cho chúng vào túi.
Sau đó, ông ấy yêu cầu cô gái tiến lại gần cái túi và lấy ra một viên sỏi.
Theo lẽ tự nhiên thì cô gái có 3 sự lựa chọn:
- Từ chối không lấy ra viên sỏi nào từ cái túi đó.
- Lấy cả hai viên sỏi ra khỏi túi và vạch trần sự gian lận của ông lão.
- Chọn lấy một viên mặc dù hoàn toàn biết rằng nó là màu đen vì muốn hy sinh bản thân để trả nợ cho cha.
Thế là cô gái lấy ra một viên sỏi, và trước khi giở lòng bàn tay ra để xem nó màu gì thì cô giả vờ làm rớt viên sỏi đó xuống mặt đất phủ đầy sỏi. Cô gái nói với người chủ nợ: "Ối, tôi bất cẩn quá. Không sao hết, chỉ cần nhìn vào túi xem viên sỏi nào còn sót lại thì ông sẽ biết ngay tôi đã chọn được viên nào đó mà."
Viên sỏi còn sót lại trong túi dĩ nhiên là viên màu đen, và bởi vì lão chủ nợ không muốn bị vạch trần đã gian lận nên đành chấp nhận cô gái đã chọn được viên màu trắng, thế là cô ấy đã giúp cho cha được xóa nợ.
Tinh thần của câu chuyện:
Luôn có khả năng để vượt qua những tình huống khó khăn nếu bạn có thể tư duy vượt giới hạn, và đừng ràng buộc bản thân bởi những lựa chọn chỉ vì bạn nghĩ không có lựa chọn nào khác hơn nữa.
Sưu Tầm
Người ta nói rằng điều đó xảy ra vào năm 1930, tại một hội nghị khoa học ở Đức. Albert Einstein vừa trình bày xong một bộ phương trình mới phức tạp. Cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Ai dám thách thức cha đẻ của vật lý hiện đại?
Tuy nhiên, từ phía sau hội trường, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Giọng nói đó thuộc về một nhà vật lý 22 tuổi tên là Lev Landau—vẫn chưa được biết đến, vẫn chưa được chứng minh. Anh ta chỉ ra một sai sót trong phương trình thứ hai của Einstein một cách lo lắng nhưng rõ ràng. Những lời nói của anh ta không hề thiếu tôn trọng—mà chỉ chính xác. Hợp lý. Dũng cảm.
Cả hội trường im lặng.
Einstein dừng lại. Ông từ từ bước trở lại bảng đen, nghiên cứu tác phẩm của mình và sau một lúc… quay lại phía khán giả và gật đầu.
"Chàng trai trẻ nói đúng", ông nói. "Xin hãy bỏ qua tuyên bố trước đó của tôi".
Không có cái tôi. Không có sự biện hộ. Chỉ có sự thật.
Khoảnh khắc đó không chỉ đánh dấu sự trỗi dậy của một nhà vật lý tương lai được đề cử giải Nobel—mà còn tiết lộ một điều thậm chí còn mạnh mẽ hơn: sự khiêm tốn của Einstein. Sự sẵn sàng sai lầm của ông. Ông hiểu rằng sự vĩ đại không phải lúc nào cũng đúng—mà là luôn sẵn sàng học hỏi.
Cho dù câu chuyện có diễn ra chính xác theo cách này hay không, thông điệp của nó vẫn rất rõ ràng: Hãy mạnh dạn thách thức. Học hỏi một cách khiêm tốn. Tìm kiếm sự thật một cách không ngừng nghỉ.
Sưu tầm