Lúc này cô Hai chỉ chơi với người ảo, bởi vì người thiệt rắc rối quá, sanh nạnh tị hiềm, phe phái, đố kỵ chà đạp lẫn nhau không chừa một thủ đọan nào đến nỗi cô bị nightmare mắc bệnh sợ người không muốn gặp ai nữa.
Nghe nói thời buổi này trên mạng lưới thế giới có xuất hiện những người ảo, cô Hai nghĩ chắc người ảo dễ chơi hơn, không ai biết ai, không đụng chạm quyền lợi nhau thì làm gì có chuyện sinh sự chưởi bới thù hằn. Nghĩ vậy cho nên cô Hai nhờ thằng em sắm cho cái laptop rồi cài đặt sẵn mọi nhu liệu cần thiết để cô lên mạng tìm người ảo làm bạn coi thử có khác với người thiệt trước mắt sờ sờ hay không.
Mỗi ngày, sau khi xong hết mọi công việc nhà, cô hí hửng ngồi vào bàn mở cái laptop ra check email. Lúc đầu, khi thấy năm ba cái mail chớp chớp trong inbox là cô mừng húm rồi. Cô trân trọng đọc kỹ từng bài, xem từng hình ảnh. Thấy hay và hữu ích, thú vị, cô không ngần ngại tìm người chia sẻ. Có được bao nhiêu người quen có địa chỉ email là cô gởi cho hết bấy nhiêu. Dần dà chuyển qua chuyển lại, cô quen được nhiều người ảo hơn nhưng cô vẫn chưa thấy đủ. Cô bèn “thân chinh đầu quân” vào vài ba diễn đàn làm thành viên trong đó hy vọng có thể thâu thập được nhiều tài liệu phong phú và giá trị hơn, biết đâu hên hên “lượm được một mớ vàng” làm hành trang cho cuộc sống.
Quả nhiên, sau một thời gian bền chí đãi sạn, cô Hai đã tìm được những hạt châu quý báu trong kho tàng dưới đáy biển của một anh lính thủy về hưu. Với số trân châu được chia lại đó, cô ký cóp để dành để rồi thỉnh thỏang rải tung lên mạng tặng lại cho người khác, cho những ai hữu duyên gặp gỡ trên thế giới ảo vô hình.
Nhưng thói thường, có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Đâu cũng vậy, người hiền chỉ đếm được trên đầu ngón tay còn kẻ dữ thì ôi thôi lủ khủ, tràng giang đại hải! Bởi vậy ngày ngày tuy nhận được mấy trăm cái mail nhưng cô chỉ chọn được chừng hơn chục bài xứng đáng để giữ lại, còn kỳ dư là cho vô thùng rác nhận nước xả trôi cho rảnh mắt, trống hộp thơ.
Thiệt tình cô không hiểu nổi, đã nói là người ảo không từng biết nhau, không từng gặp gỡ, vậy mà duyên cớ nào lại tới nông nổi đem sân hận giải quyết trên diễn đàn, hơn thua tranh chấp, mạt sát nhau bằng những lời lẽ tục tằn bẩn thỉu mà đến dân ma cô hay đứng bến cũng còn phải ngã nón chào thua. Vậy đó!
Thì ra một khi đã mang danh hiệu con người thì cho dù là người thật hay người ảo đi nữa thì cũng y chang như nhau. Ai cũng mắc phải ba trạng thái tâm lý gọi là tam độc “Tham Sân Si” mà ngày nào chưa chuyển hóa hay giác ngộ được thì ngày ấy vẫn còn khổ lụy triền miên trong cuộc đời… Chạy trời không khỏi nắng! Biết làm sao!
Nhân sinh một kiếp phù du
Cõi trần chỉ tạm lãng du chờ về
Hư vô một cõi đi về
Khi đi tay trắng khi về tay không
Xin người hiểu suốt hiểu thông
Xin trời soi sáng hiệp thông lòng người
Người Phương Nam