Tôi hỏi anh bạn già của tôi có gì mới không, anh ấy cho biết:
1. Tôi đang thay đổi. Trước đây tôi yêu bố mẹ, anh em, bà xã, con cái, bạn bè, giờ tôi bắt đầu yêu chính mình.
2. Tôi đang thay đổi. Tôi đã hiểu ra mình không phải Thượng đế, mình không thể gánh nổi cả thế gian.
3. Tôi đang thay đổi. Không mặc cả với những người bán rau bán cá nữa, trả thêm cho họ ít tiền không làm tôi nghèo túng, biết đâu số tiền đó lại góp phần nhỏ bé trong học phí của con cái của họ.
4. Tôi đang thay đổi. Tôi không chờ lấy tiền thối lại khi đi taxi, tiền boa đó biết đâu đổi lại được một nụ cười, dù sao anh ta cũng sống vất vả hơn mình mà.
5. Tôi đang thay đổi. Tôi không nói với các cụ rằng “câu chuyện này đã nghe nhiều lần rồi, biết rồi, nói mãi.” Hãy để các cụ thoải mái ôn lại kỷ niệm xưa và cảm thấy hạnh phúc.
6. Tôi đang thay đổi. Tôi thôi không bắt lỗi khi người khác sai, bởi vì mình không có trách nhiệm làm cho họ trở nên hoàn hảo.
7. Tôi đang thay đổi. Tôi luôn miệng khen tặng người khác, khiến người ta vui mình cũng được vui lây.
8. Tôi đang thay đổi. Thôi không bận tâm những vết bẩn trên áo quần, dù sao nhân cách vẫn quan trọng hơn vẻ bên ngoài.
9. Tôi đang thay đổi. Ngày càng xa lánh những kẻ xem thường mình, bởi vì họ chẳng hiểu được giá trị thực của tôi.
10. Tôi đang thay đổi. Không vì bảo vệ quan điểm của mình mà đánh mất tình bạn, hãy để mọi người cùng vui hơn là thỏa mãn một mình.
11. Tôi đang thay đổi. Tôi sẽ xem mỗi ngày là ngày cuối cùng của đời mình, trước sau gì ngày ấy cũng sẽ đến.
12. Tôi đang thay đổi. Tôi luôn làm những gì mình yêu thích để tận hưởng cuộc sống, đó chính là trách nhiệm lớn nhất dành cho chính mình.
Sưu tầm
My Lan Phạm
Hôm nay tôi đọc được một câu nói rất hay:
"Phụ nữ có 3 việc không thể ngừng được, đó là: Học hành, xinh đẹp và kiếm tiền. Tuổi tác không phải cái cớ, cho dù bạn đang ở độ tuổi nào thì cũng phải đặt ra cho bản thân một yêu cầu. Ra đường phải ăn mặc như công chúa, làm việc thì hãy giống đàn ông, và sống như một nữ thần"
Nhiều người trong chúng ta luôn bị ám ảnh bởi việc phải tìm được cho mình một người đàn ông để yêu và dựa dẫm. Nhưng sự thực là, phụ nữ có thể thiếu đàn ông, nhưng nhất định không bao giờ được để cho bản thân mình thiếu tri thức và nhan sắc. Đàn ông không phải là tất cả, đừng vì một vài lần tình cảm không suôn sẻ như ý muốn mà đâm ra chán nản, hận thù cuộc đời. Phụ nữ thông minh là người biết yêu thương và coi trọng bản thân mình trước tiên, rồi sau mới đến người khác. Đừng nghĩ rằng thế là ích kỷ. Nếu như ngay cả bạn còn không biết yêu thương chính mình, thì đừng bao giờ mong nhận được tình cảm từ người khác.
Vẻ đẹp bên ngoài có thể bị mài mòn dần theo năm tháng nhưng tri thức thì lại dày lên. Không ai thích một người phụ nữ vừa già, vừa xấu, lại còn kém hiểu biết. Thế nên hãy tranh thủ khi còn trẻ, bộ não vẫn còn minh mẫn mà chăm chỉ học hành, trau dồi kiến thức thật nhiều. Hãy để những hiểu biết của bản thân nói lên con người mình là ai, chứ đừng cho phép một khuôn mặt xinh làm điều đó.
Xinh đẹp không có lỗi, lỗi là ở việc nghĩ mình đẹp rồi, mình không cần học nữa. Đàn ông có thể thích những cô gái đẹp, nhưng không ai muốn sống cả đời với một người có cái đầu rỗng tuếch. Nhan sắc cũng quan trọng đấy, nhưng thiếu đi tri thức thì cô gái ấy cũng thật đáng thương.
Phụ nữ hiện đại có thể có tình yêu, nhưng cũng có thể không. Không ai nói rằng mọi cô gái đều phải yêu và dựa dẫm vào đàn ông cả. Việc gì đàn ông làm được thì phụ nữ cũng làm được, đôi khi còn làm tốt hơn. Phụ nữ khôn ngoan là phải học cách làm việc của đàn ông. Cứng rắn, quyết đoán, dứt khoát và mạnh mẽ. Một người phụ nữ độc lập, không bao giờ phải nhờ vả ai làm hộ mình bất cứ điều gì mới là người phụ nữ hạnh phúc.
Người khác có thể giúp mình 1 lần, 2 lần, nhưng không ai giúp mình được mãi, thế nên hãy học cách tự đứng trên đôi chân của mình. Chỉ những người kém cỏi mới có cái suy nghĩ dựa dẫm, phụ thuộc vào người khác. Cố gắng kiếm tiền, có một khoản tiết kiệm cho bản thân, đấy mới là điều phụ nữ nên quan tâm hơn là đàn ông.
Khi có tiền rồi thì hãy sống như một nữ thần. Cuộc sống của mình, mình phải biết tận hưởng. Ra đường hãy ăn vận như một công chúa, gương mặt tươi tắn, rạng ngời. Dù trang điểm hay không trang điểm cũng phải có khí chất riêng. Cái đấy mới là cái thu hút người khác chứ không phải lớp phấn son dày cộp.
Có nhiều người mặc cùng một chiếc váy, nhưng cảm giác mỗi người mang lại lại khác nhau. Mình không cần phải biến bản thân trở thành một con người khác, gượng gạo và nhạt nhòa giữa một rừng các cô gái chẳng khác gì nhau. Phụ nữ đẹp nhất là khi tự tin là chính mình. Hãy cứ ngẩng cao đầu, thẳng lưng và vững bước, dù cho có đang đi một đôi giày cao gót 15 cm. Hãy cứ làm những gì mình thích, ăn những gì mình muốn, đi đến bất cứ đâu mình đang mong chờ được khám phá mà không phải phụ thuộc vào bất cứ người đàn ông nào.
Là phụ nữ, dù đêm hôm trước có khóc sưng mắt, đầu tóc rối bù, thì sáng hôm sau vẫn phải xinh đẹp đứng giữa đời. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng xứng đáng được sống như một nữ thần, và cuộc đời họ chính là một cuốn tiểu thuyết vĩ đại nhất."
Một chuyện tình yêu 80 niên .
Chàng 16 tuổi, còn nàng 12. Nàng về nhà người dì ở cùng quê chàng và đi học ở tiểu học nữ Cao Lãnh, Đồng Tháp.
Chàng khi đó yêu nhạc đàn, chỉ 10 tuổi đã rất giỏi các nhạc cụ. Một lần, ôm cây măng cầm (mandoline) đến nhà người dì đàn cho vợ chồng họ nghe, chàng gặp nàng và "say nắng". Nhưng chỉ là thầm yêu trộm nhớ vậy, vì 1 năm sau nàng đã từ giã người dì để về ở với cha mẹ tại Sóc Trăng.
Từ Sa Đéc khi đó tới Sóc Trăng là cả 1 quãng đường. Có lần, nhớ người trong mộng đến quay quắt, chàng đón xe đò xuống quê nàng. Đứng ở cầu quay Sóc Trăng, chàng chờ hàng giờ, nhìn học sinh lần lượt đi qua mà không thấy bóng dáng nàng đâu, đành thất thểu quay về.
Năm 1946 - 12 năm sau, Vĩnh Bảo - lúc này đã là một tay đàn lẫy lừng - từ Sài Gòn về thăm quê cha ở Sa Đéc. Vẫn ôm mối tình vô vọng, khi gặp người quen, ông bâng quơ hỏi thăm về Trâm Anh, được cho biết nàng vẫn còn độc thân ở quê nhà.
Chàng trai năm ấy quyết liều một phen, về nhà nhờ gia đình mang trầu cau sang dạm hỏi. Phút giây cha mẹ bà gật đầu đồng ý, ông miệng cười mà nước mắt tuôn rơi.
Nhạc sư không dám tin từ nay sẽ sống bên người con gái ông ngỡ đã mãi đánh mất. Một đám cưới nhỏ được tổ chức ngay trong năm. Và họ nên duyên cầm sắt.
Yêu vợ, 7 người con ra đời đều ông đặt theo tên vợ: Thu Anh, Trung Anh, Tam Anh, Tùng Anh, Tú Anh, Tiến Anh, Tường Anh.
Ông từng tâm niệm vợ chồng gắn bó cả đời là ở sự kính nể nhau. Học trò về Đồng Tháp thăm nhà ông, thường ngưỡng mộ tình cảm ông dành cho vợ. Trong gian nhà chỉ khoảng hơn 40 m2, ông bày khắp tường khung ảnh của vợ, từ khoảnh khắc vợ chồng thuở thanh niên đến lúc bạc đầu.
Bà làm vợ 1 nhạc sư, gia cảnh nghèo, rất tần tảo lo tề gia nội trợ, yêu chồng thương con, quý học trò của chồng.
Những năm cuối đời của bà Trâm Anh, ông không rời bà nửa bước. Lúc ấy, bà bị suy thận, phải nhập viện điều trị. Ông thường nằm bên bà để vợ bớt lẻ loi, hai cái giường chỉ cách nhau nửa gang tay. Đến khuya, bà than lạnh, ông liền leo qua nằm chung. Chứng thận yếu khiến người bà hay ngứa ngáy, phải nhờ ông gãi suốt đêm, bà mới êm giấc. Những tháng cuối cùng, biết mình khó qua khỏi, bà mới chủ động ôm chồng dù thường ngày, tính bà hay ngại. Mỗi lần muốn hôn, bà cố gượng dậy nhưng lực bất tòng tâm. Thấy cảnh đó, lòng ông đau như cắt.
Bà mất trong một chiều mùa thu năm 2014. Trong đám tang bà, ông không còn nước mắt để khóc. Nhạc sư chỉ kịp viết bài thơ tiễn biệt vợ sau 68 năm chung sống:
"Chiều nay em vĩnh viễn ra đi
Tim anh rỉ máu phút biệt ly
Sáu tám năm, nặng nghĩa sâu
Đơn phương cởi áo qua cầu mình em
(...) Từ nay lạnh lẽo kiếp phù sinh
Biết nói gì đây hết ý tình
Chuyến xe định mạng, đành an phận
Bấm ruột, lệ rơi chỉ riêng mình".
6 năm sau khi người vợ ra đi, nay nhạc sư Vĩnh Bảo thọ 104 tuổi đã về trùng phùng cùng vợ.
Chuyện tình của ông bà thật bình dị, nhưng thật đẹp, như cuộc đời của ông, bảo vật quý báu của đờn ca tài tử Nam Bộ, và của bà, một phụ nữ cả đời hy sinh nhất mực vì chồng con.
Theo VN Express, Truyền hình Đồng Tháp
Hình tư liệu
NbNguyễn Thị Bích Hậu