Chúng ta tạm gọi nó là
Mì Tô, bạn nhé.
Nó là con gái, sinh
năm 1968 tại Việt Nam. Ba Mỹ. Má Việt. Và trước sau nó chỉ có một mình, không
có thêm anh em nào nữa.
Mỗi tháng nó theo mẹ
về Mỹ Tho thăm bà ngoại. Trong đời nó không có món nào ngon bằng chuối chiên
của dì Tám, giò chéo quẩy của Hai Hửng và nước mía của Má Thằng Lộc. Nó nghe
người lớn kêu sao thì kêu vậy và một lần nó ăn một bạt tay nhẹ của bà ngoại
vì nó kéo áo má nó nói: “Con muốn uống nước miá của Má Thằng Lộc”. Bà ngoại
hỏi má nó chớ cô có biết dạy con không, sao để nó ăn nói hỗn hào như vậy? Má
nó định nói gì đó nhưng lại thôi.
Cái tát tay không làm
nó đau nhưng làm nó khó hiểu. Nếu là ba nó thì ông sẽ giải thích cho nó biết
nó làm lỗi gì, phải sửa đổi ra sao và ông sẽ nheo một mắt, đưa ngón tay cái
của bàn tay mặt lên trời và nói “không có lần sau nữa, phải không con gái yêu
quí của ba” và dĩ nhiên nó vui vẻ gật đầu.
Nó cũng không hiểu tại
sao khi bị bạt tai nó không khóc mà má nó lại khóc khi bà ngoại nói chuyện
nhẹ nhàng với má nó. Nó nằm ngủ trên bộ ván ngưạ, vòng tay ngắn ngủi choàng
qua ôm ngang bụng mẹ. Tiếng hỷ mũi sột soạt và từng cơn nấc làm bụng mẹ nó
trồi lên hụp xuống khá nhanh khiến nó tỉnh giấc. Một vài giọt nước mắt rơi
xuống mu bàn tay làm nó thấy lành lạnh và trong lòng nó nổi lên một cảm giác
là lạ. Nó cố gắng nhớ lại coi những khi ở nhà má nó khóc thì ba nó làm gì?
Hình như ông nói nhiều lắm nhưng nó chỉ nhớ và thích câu “Em hãy tựa đầu lên
vai anh và khóc đi, khóc cho tới khi em hết buồn!” Nó nghiệm ra rằng khi buồn
thì người ta khóc và khi khóc thì phải khóc cho đến khi nước mắt không chảy
ra nữa thì mới hết buồn.
À thì ra má nó đang
buồn. Nó sửa soạn ngồi dậy để nói với má nó cái câu ba nó thường nói và sẽ
đưa cái vai nhỏ nhắn của nó ra cho má nó dựa vào. Lòng nó thương mẹ nhiều đến
đổi nó vùng dậy như một cây tên bật ra khỏi dây cung, miệng méo xệch và mắt
ướt nhẹp.
- Má…má…dựa vào…
Nó lắp bắp cố nhớ lại
lời ba nó thì bà ngoại đã nạt ngang:
- Con nít biết gì mà
lộn xộn. Ra ngoài sân chơi đi!
Má nó đưa tay vuốt đầu
nó rồi nhét vô tay nó hai tờ giấy bạc:
- Con xuống bếp nói dì
Hai dẫn con đi mua chuối chiên và nước mía đi. Má thương con.
Khi nó trở về từ đầu
ngõ, một tay cầm miếng chuối chiên vàng rợm, một tay ly nước mía lạnh ngọt
ngào, nó thấy một đám trẻ bu quanh một người đàn bà mà la hét, quơ tay múa
chân. Đám con trai thì nhảy loi choi, miệng hò hét nhẩy … nhẩy, đám con gái
thì vừa la vừa vung tay liệng tất cả những gì chúng đang cầm: lá chuối, bông
phượng, đất sét, gạch ngói…
Người đàn bà đầu tóc
rũ rượi, mồ hôi chảy đầy trán, quần áo xộc xệch vừa nhảy vừa liệng ra tất cả
những gì bà đã nâng niu: hai trái chuối xiêm, nửa đòn bánh tét và một tờ giấy
bạc nhàu nát.
Có mấy người lớn làm
công việc lặt vặt trước cửa nhà nhưng không ai rầy la ngăn cản đám con nít.
Có lẽ chuyện nầy xảy ra thường ngày nên họ cũng chẳng buồn để ý.
Lòng của Mì Tô thắt
lại. Ba má nó thường dạy nó phải kính trọng và thương yêu người khác, nhứt là
những người tàn tật, bịnh hoạn. Hiện tại, dưới mắt nó, bà già nầy đúng là
người ba má nó thường khuyên dạy nó phải giúp đỡ và yêu thương.
Nó kéo tay áo dì Hai
và cố gắng dùng tất cả tiếng Việt mà nó biết:
- Dì Hai, ngừng đi...
ngừng đi.... Bà già mệt rồi... áo ướt rồi...
Dì Hai hiểu nó nên
bước lên nắm tay môt thằng nhỏ có vẻ là đầu đàn và la lớn:
- Đủ rồi tụi bây. Bà
Sáu khùng gần xỉu rồi. Đồ quỷ, đi chỗ khác chơi!
Thế là tụi nhỏ tan
hàng. Bà Sáu đứng lại thở hồng hộc và lết lại gốc cây phượng ngồi xuống. Mì
Tô ngồi xuống cạnh bà, đưa ly nước mía:
- Bà ơi uống nước mía
của Má...., nó sực nhớ lại cái tát tay nhẹ của ngoại nên nói lảng:
- Nước mía và chuối
chiên ngon lắm, bà ăn đi, uống đi.
Người đàn bà đưa tay
ra cầm tay Mì Tô, nhìn nó chăm chăm và hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài.
Qua lời thuật lại của
dì Hai, má nó biết là lúc đó bà Sáu khùng và Mì Tô nắm hai tay nhau, tay Mì
Tô còn cầm ly nước mía và tay kia miếng chuối chiên. Hai tay bà Sáu bọc ngoài
hai tay nó và họ nhìn nhau. Cảnh tượng lúc đó có cái gì là lạ làm dì Hai nổi
gai ốc, hình như có cái gì xoáy tròn, hình như có cái gì nhẹ nhàng bay lên...
Dì Hai sợ ma nên kéo tay Mì Tô lôi về.
Sau đó mỗi lần về thăm
ngoại, Mì Tô thường hay đem quà bánh nó để dành và đem lại chia xẽ với bà
Sáu. Khi gặp nó thì bà Sáu lại tỉnh táo kể cho nó nghe chuyện con Tấm con
Cám, chuyện câu cá bắt cua ở quê bà, chuyện cây xoài gây lộn với cây ổi
v.v..và nó cười vui vẻ cùng bà. Hình như nó là đứa trẻ duy nhứt hay có thể
nói nó là người duy nhứt đối xử với bà Sáu như Một Con Người.
Nhiều năm về sau Mì Tô
mới biết những lần về thăm bà ngoại đã ảnh hưởng tới cuộc đời nó huyền diệu
đến thế nào. Nó không thể thay đổi được dĩ vãng, nhưng tương lai thì…
*****
Năm 1975, mẹ con nó
theo ba nó về Mỹ và từ đây nó trở thành cô Maddison.
Cái tên Mì Tô là do ba
nó phát âm tiếng Mỹ Tho ngọng nghịu làm mọi người bật cười và gán cái biệt
danh đó cho nó. Còn má nó khóc mỗi lần về thăm ngoại là vì bị mẹ rầy rà đay
nghiến về cái tội lấy Mỹ! Bận rộn với cuộc đời mới nó quên hẳn tên Mì Tô cũng
như bà Sáu khùng.
Đối với Maddison, mẹ
cô là người làm cho cô biết thương yêu đồng loại và sẵn sàng chia xẻ. Nhưng
ba cô lại tạo cho cô một tình yêu quê hương thắm thiết, đậm đà. Cô yêu nước
Mỹ và nước Việt Nam tuy rằng nước Mỹ đối với cô gần gũi, thiết thực còn nước
Việt Nam thì xa lạ, mơ hồ.
Trong suốt thời kỳ
theo học đại học, cô lúc nào cũng nghĩ tới học môn gì, làm nghề gì cho có ích
lợi cho Mỹ và Việt Nam? Và cô đã chọn ngành Criminal Justice và học rành rẽ
tiếng Nga vì cô nghĩ rằng người Nga và người Tàu đã giúp cộng sản chiếm miền
nam. Lúc đó tiếng Tàu không thông dụng ở Mỹ nên cô chọn tiếng Nga và gia nhập
quân đội. Sau nầy nếu cô có là một spy thì ngoại hình của cô sẽ thích hợp với
châu Âu hơn là châu Á.
Năm 2001, Maddison đã
là một chuyên viên nghiên cứu, theo dõi và cung cấp các hoạt động tình báo
của Nga cho Ngũ Giác Đài và mang cấp bậc thiếu tá.
Tối ngày 10 tháng 09
năm 2001, cô ngủ và có một giấc mơ kỳ lạ. Cô thấy lại bà Sáu mà cô đã quên từ
rất lâu. Bà hôm đó sạch sẽ hơn và có vẻ tỉnh táo hơn. Bà đứng nhìn cô và nói:
- Bà điên sẽ cứu con,
bà điên sẽ cứu con.
Tỉnh dậy rồi ngủ lại,
hai ba lần cô đều có cùng một giấc mơ. Đầu óc cô lộn xộn giữa mộng và thật.
Rồi cô ngủ, rồi mơ, rồi ngủ...
Sáng 11 tháng 09 thức
dậy cô bần thần, đầu óc thiếu ngủ nên dật dờ. Dù vậy, cô vẫn nhớ là hôm nay
có một cuộc họp quan trọng với các trưởng lão của Ngũ Giác Đài và cơ quan
tình báo Mỹ (CIA) mà cô là người thuyết trình và giải thích một chương trình
mới về các hoạt động gián điệp của Nga. Cô vội vã sửa soạn đi làm. Trên đường
đi, giấc mơ tối qua làm cô bối rối. Có cái gì đó thúc đẩy cô khiến cô vừa lái
xe vừa dùng điện thoại có loa loại đặc biệt gắn riêng cho xe cô, gọi bà mẹ ở
California.
Hai mẹ con dĩ nhiên
nói tiếng Mỹ nhưng tôi xin viết lại bằng tiếng Việt cho dễ hiểu hơn:
- Mẹ à, tối qua con
nằm chiêm bao kỳ quá. Con thấy cái bà già ở gần nhà ngoại đó...
- Bà già nào con? Có
bà con với mình không? Phải dì Tám Phong, má anh Nhơn không?
- Không phải mẹ à. Cái
bà con hay cho bánh mỗi khi con về Mỹ Tho đó. Cái bà bị tụi nhỏ bắt nhảy tửng
tửng đó...”
- À ạ, “bà Sáu khùng!”
- Phải rồi, bà Sáu. Mà
sao con thấy bữa nay bà có vẻ tỉnh rồi mà còn nói cái gì lạ lắm con không
hiểu.
- Bả nói gì ?
- Bà nói cái gì mà cứ
“ ba đen cưu con, ba đen cuu con”.
Mẹ cô bên CA cũng ngẩn
ngơ không biết cô nói cái gì vì cái accent tiếng Việt của cô nặng quá. Cái gì
mà “ba đen cuu con”? Mẹ cô nghĩ hoài không ra. Hai mẹ con bàn qua tán lại một
lúc cũng không đi đến kết quả. Mẹ cô nói hay là con cúp điện thoại đi để mẹ
suy nghĩ một lúc rồi con gọi lại nghe.
Mười phút sau, cô gọi
lại. Lại một hồi nói ra nói vào. Lại cũng không kết quả. Không biết có cái gì
đó trong cô thúc đẩy cô phải tìm hiểu và cô cứ lằng nhằng với mẹ. Khi cúp
điện thoại thì cô nhận ra cô đã đi quá con đường chỗ phải exit để tới sở làm.
Có hơi quýnh quáng vì sợ trễ buổi họp, cô lái xe nhanh hơn và quẹo vào cái
exit kế đó.
Trời ơi, hôm nay không
phải là ngày của cô. Đêm thì chiêm bao lung tung thiếu ngủ. Sáng thì nói cả
tiếng mà mẹ không hiểu làm cô mất tự tin. Đi làm thì lố cái ngả rẽ. Bây giờ
thì đằng trước có cái gì mà xe lại đùn đống như vậy? Mà cái gì đưa đẩy làm
cho cô phải chú tâm tới một giấc chiêm bao tào lao như vậy? Đó không phải là
tính cách của một quân nhân trong ngành nghề của cô.
Cô thở dài ân hận. Tại
sao cô lại không chờ tới tối rồi hãy hỏi mẹ? Tại sao lại thắc mắc về một giấc
mộng mị vặt vãnh, bâng khuâng về lời nói của một người đàn bà đã đi qua đời
cô quá lâu rồi?
Vậy là đúng vào ngày
11 tháng 09 năm 2001, cô Maddison vì nói chuyện điện thoại với mẹ nên đi lố
ngả rẽ và bị kẹt xe trong ngả rẽ tiếp vì có tai nạn xe cộ đằng trước. Đồng hồ
cô chỉ 9 giờ 15 sáng mà buổi họp định sẽ diễn ra lúc 9 giờ sáng và kéo dài
tới 11 giờ. Nóng nảy, cô kêu viên trung úy phụ tá và nhờ ông thông báo với
mọi người liên hệ là cô xin dời lại giờ họp là một giờ trưa và cô xin trung
úy nói với đại tá trưởng phòng là cô thành thật xin lổi và sẽ vui lòng nhận
chịu mọi trách nhiệm.
9:37 sáng ngày 11
tháng 09 năm 2001, cô Maddison ngồi trong xe đang chờ cảnh sát dọn dẹp đường
thì một tiếng nổ kinh hồn bùng lên. Chiếc xe cô lắc lư, rung rinh. Cô thoáng
nghỉ trời ơi sao mà xui quá, tai nạn phía trước chưa dọn xong thì lại có tai
nạn nữa, kiểu nầy khi tới được sở chắc là bị đổi đi phòng khác nhỏ hơn, chức
vụ khác thấp hơn. Khi cô nhìn lên thấy khói bụi bốc mù mịt từ phía tây của
tòa Ngũ Giác Đài thì tim cô từ 70 độ nhảy lên 120 độ và máu thì chảy rần rật
trong thân thể. Cô len lõi giữa các xe, lái xe lên bờ lề, bất chấp những
tiếng còi và lời ta thán của những người lái xe khác, chìa cái thẻ của NSA
(National Security Agency) cho người cảnh sát và lái như điên đến Ngũ Giác
Đài. Chiếc máy bay số 77 của hãng American Airline bị bọn khủng bố lái thẳng
vào tầng một của mặt tây tòa nhà làm sụp đổ một phần ba các tầng phòng và
giết hại một trăm hai mươi lăm nhân viên dân sự và quân đội.
Cô Maddison đứng nhìn
đống gạch đá khổng lồ chất chồng lên những thân hình oằn oại máu me rồi ngồi
sụp xuống ôm mặt khóc nức nở. Đây là văn phòng cô làm việc, đây là nơi cô có
buổi hẹn sáng nay, đây là thân thể đẫm máu của trung úy Garrison vừa mới Yes,
Major. Will do” lúc 9 giờ 15 sáng.
Nếu cô không nằm mơ,
nếu bà khùng không nói lảm nhảm làm cô phải kêu mẹ, làm cô đi lố đường, làm
cô kẹt vì tai nạn, làm cô trễ giờ đến sở thì trong đống gạch vụn đó với tay
chân gảy nát, với tim óc tung tóe đã có thêm một thiếu tá Maddison và 20 viên
sĩ quan khác.
Cô kêu mẹ vừa khóc vừa
nói Mẹ ơi bây giờ con hiểu bà Sáu nói gì trong giấc mơ của con. Sau khi nghe
con gái kể lại mọi chuyện, bà cũng khóc nói bây giờ mẹ cũng đã hiểu “Bà điên
cứu con. Bà điên cứu con” là những lời mà bà Sáu đã gởi gấm cho con.
Sau đó, mẹ cô có nói
cho cô biết là bà Sáu đã chết năm 1985. Sở dĩ bà bị khật khùng là vì đã chứng
kiến cái chết đau thương đột ngột của chồng con. Chồng bà là một quân nhân
của Việt Nam Cộng Hòa. Năm ngày trước khi chồng bà về nghỉ phép, một ổ đặc
công của việt cộng trong làng đã bị quân đội VNCH càn quét, thiệt hại đáng
kể. Để trả thu, một trái lựu đạn đã được bọn đặc công còn lại thảy vào nhà
ba. Bốn giờ sáng ngày định mệnh, bà bơi xuồng chất đầy mận, ổi, nhãn ra chợ
quận bán để mua thêm thịt cá về đãi chồng trong những ngày nghỉ phép. Khi trở
về, Bà đã thả rơi những gói rau thịt xuống đất khi trông thấy xác chồng và
đứa con gái 5 tuổi, và từ đó bà đã thả luôn đời mình cho gió bụi và trở thành
bà...khùng.
Có lần bà tỉnh lại và
tâm sự với mẹ của Mì Tô rằng kể từ ngày bà mất chồng con, chưa có ai đưa cho
bà thức ăn với tất cả trân trọng và thương yêu như Mì Tô đã làm. Cũng chưa có
ai nhìn bà với ánh mắt như Mì Tô đã nhìn.
Mẹ cô Maddison là cư
dân San Pedro, CA. Bà làm cho học khu của quận Los Angeles, phục vụ buổi ăn
trưa cho học sinh một trường trung học tại Long Beach. Và bà đến văn phòng
tôi làm thuế hằng năm. Nhờ thế tôi được bà kể lại rành rẽ chuyện của Mì Tô.
Bà không phải đạo
Phật, chỉ là đạo ông bà nên bà cũng không rành lắm về lý thuyết nhà Phật. Tôi
không phải là nhà thần học để hiểu được những liên quan của linh hồn, không
phải là một người tu hành đạo cao đức trọng thấy được dĩ vãng tương lai,
không phải là bà đồng bóng biết chuyện trò với người đã qua đời. Tôi lại càng
không tin tưởng vào thần linh và ma quỷ.
Vậy tôi và bạn phải
nghĩ sao đây về hành động đầy tình người của một cô bé lúc sáu tuổi, kết quả
là hai mươi mấy năm sau nó đã cứu đời cô? Tôi thật không biết. Trong vũ trụ
bao la kia, sự hiểu biết của con người như hạt cát mà sự huyền bí thì vô cùng
vô tận.
Dù sao, sau khi nghe
chuyện, tôi cũng đã chia xẻ với mẹ của cô Maddison hai điều tôi học được
trong chuyện nầy. Đúng hay sai tùy theo cảm nghĩ của từng người.
Thứ nhứt là cháu Mì Tô
đã cho người mẹ mất con đau khổ kia một tình thương trong sáng, ngọt ngào.
Trong lòng bàn tay của đứa bé 6 tuổi, ly nước mía và trái chuối chiên đã bốc
hơi lên thành một cái nhân khí huyền diệu đợi chờ. Trong cái phút hai cặp mắt
thương yêu, ơn nghĩa nhìn nhau, một kết quả chắc chắn đã thành hình đâu đó:
TÌNH NGƯỜI!
Phải rồi bạn ơi. Tình
người đã thành hạt mè và ngày đó, hai mươi mấy năm trước, dì Hai đã cảm thấy
nó hình như xoáy tròn bay lên không trung và nằm đó đợi chờ, lại cũng hình
như vĩnh viễn ngưng đọng giữa hai trái tim cùng dòng máu đỏ. Như một giọt
nước li ti bốc hơi lên từ đại dương và chờ ngày thành đám mưa rơi xuống cứu
thoát nhân gian.
Thứ hai là lòng biết
ơn của người đàn bà điên loạn. Trong một giây phút ngắn ngủi nhận ly nước mía
và trái chuối chiên, sự biết ơn sâu đậm đó, sự cảm nhận được yêu thương đó đã
làm sống dậy trong bà một nguồn năng lượng vô biên. Nó làm cho cánh cửa tâm
hồn bà mở ra, nhận biết lại khổ đau cũng như hạnh phúc. Chỉ một sát na. Nhưng
trong cái sát na đó, hai loại tình cảm thiêng liêng đã hòa quyện vào nhau
thành một cái nhân nằm đó. Rồi một ngày nào đó với đầy đủ đất nước gió lửa,
hột mè sẽ nở. Quả sẽ trổ tròn đầy. Ngay trong cuộc đời hay trong giấc chiêm
bao. Và huyền diệu thay, giấc mơ lại tác dụng sâu đậm tới hiện thực, hòa
quyện vào nhau cứu độ mạng người. Mộng hay Thực? Vô Thường!
Tôi nhớ lại một lời
dạy của đức Phật “Đừng khinh những điều thiện nhỏ mà không làm!” Và tôi tin
có một chuyện linh thiêng mà ta có thể cầu khẩn để đời ta luôn có nhiều hạnh
phúc! Đó là hãy cầu khẩn cho lòng thương yêu nhân loại luôn đâm chồi nẩy lộc
trong tâm hồn ta.
Năm 2006 mẹ cô
Maddison có cho tôi đọc một bài viết về cô của Ngũ Giác Đài nhân dịp cô được
phong lên chức trung tá, có nhắc lại ngày 11 tháng 09 không thể nghĩ bàn của
cô.
Vì chức vị và nghề
nghiệp của cô nên tôi đã đổi tên cô khác đi một chút. Có một điều chắc chắn
là tên giữa của cô có hai chữ M.T., có nghĩa là Mỹ Tho!
Lệ Hoa Wilson
Đường Dưới Chân Phải Tự Mình Bước Đi, Từ Đau Khổ, Hạnh Phúc Sẽ Ươm Mầm
Trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng
Cậu ấy là học trò của tôi. Khi kể với tôi câu chuyện này, cậu đã là một thiếu niên 15 tuổi vẻ mặt sáng láng, khôi ngô nhưng đi lại thực sự khó khăn, lúc nào cũng phải kẹp theo chiếc nạng kè kè bên nách. Dù vậy cậu vẫn rất lạc quan, yêu đời.
Cậu thường nói rằng nghị lực sống ấy được truyền tiếp từ chính một câu nói của mẹ mình: “Mỗi một dấu chân đều là chính bản thân con tự mình bước đi mà thành“. Khi nói những lời này với tôi, ánh mắt cậu rạng rỡ, ánh lên niềm tin và một sự kiên định mạnh mẽ không thể chuyển lay. Đó là điều không nhiều đứa trẻ cùng trang lứa có được.
Lúc lên 6 tuổi, cậu mắc phải một căn bệnh kỳ lạ. Cơ thịt co quắp lại. Những lúc đi đường, hai chân cậu cảm thấy như không còn chút sức lực nào, thường trượt ngã. Sức khỏe cậu ngày một xấu, đi lại thêm khó khăn hơn.
Bố mẹ cậu vô cùng lo lắng, dẫn cậu đến khắp các bệnh viện trong nước, đã mời vô số chuyên gia chữa trị nhưng kết quả vẫn là công cốc. Ở đâu, bác sĩ cũng lắc đầu: “Cậu bé bị bệnh nhược cơ, khó có thể chữa khỏi. Trước mắt chỉ có thể dùng thuốc kết hợp bổ sung dinh dưỡng và rèn luyện thân thể để điều tiết“. Kể từ sau lúc đó, cuộc sống của cậu đã khác hẳn với mọi người.
Lên tiểu học, cậu đối diện với những thử thách đầu tiên. Những bạn học bình thường khác chỉ cần hơn chục phút là đã có thể đến trường đúng giờ. Còn cậu thường phải mất thời gian gấp mấy lần, nhanh thì nửa tiếng, chậm thì một tiếng. Chúng bạn thấy cậu như vậy, không hiểu chuyện, lại thường buông lời châm chọc. Cậu bé lại càng khổ não hơn.
Năm cậu 13 tuổi, một buổi chiều đông nọ, thời tiết đột ngột thay đổi. Không khí rất lạnh, hoa tuyết bay lượn khắp trời. Gió từng cơn thổi mạnh, phả tuyết lên mái nhà, khắp cả con đường, đâu đâu cũng ngập tuyết rơi. Đến khi cậu tan học, tuyết đã đóng dày cộp trên đường.
Rất nhiều phụ huynh vội vàng đến trường đón con. Cậu cũng chờ bố mẹ đến đón mình, đứng trước cổng ngóng đợi mãi. Nhưng mãi cho đến khi tất cả bạn học đều đã ra về, cậu vẫn không thấy bóng dáng bố mẹ mình đâu.
Đầu tiên cậu lo lắng: “Lẽ nào bố mẹ gặp chuyện gì trên đường?“. Khoảnh khắc sau, lo lắng đã chuyển sang thương tâm: “Bố mẹ bỏ rơi mình ư?“. Nước mắt cứ không ngừng lăn dài trên gương mặt thơ bé.
Cuối cùng, cậu hít một hơi thật dài, cắn chặt răng, lao ra ngoài trời mưa tuyết, cất từng bước nhọc nhằn mà đi. Con đường đến trường mọi khi đã đủ vất vả giờ còn chông gai hơn gấp mấy. Cậu liên tục vấp ngã, từng bước chân nặng nhọc lún sâu vào tuyết dày tưởng như đang bị đóng băng cứng.
Trên đường không một bóng người, tất cả đều đã trở về nhà, có lẽ đang quây quần cùng nhau bên lò sưởi, bàn ăn. Ánh đèn quạnh quẽ hắt ra từ cửa sổ một vài ngôi nhà chỉ khiến cậu thêm đau lòng. Con đường về nhà dường như xa vạn lý, trước mắt chỉ một màu tuyết trắng mênh mang. Rồi cậu ngồi thụp xuống, bưng mặt mà khóc rưng rức. Nước mắt chưa kịp lăn xuống thì đã bị gió tuyết đóng băng, vỡ thành từng mảnh nhọn.
Cậu bắt đầu nghĩ đến cái chết, mường tượng về chính đám tang của mình. Trong tang lễ, mọi người cũng sẽ đội khăn trắng, mặc áo trắng y như đêm mưa tuyết hôm nay. Nhưng cái chết có lẽ vẫn còn dễ chịu hơn giờ phút đau khổ tột cùng này. Chân cậu đã tê dại, gần như không còn cảm giác…
Vào đúng lúc đó, một con thỏ vụt qua trước mắt cậu. Con thỏ rất nhỏ nhưng bước chạy rất dũng mãnh. Nó nhảy qua từng đụn tuyết, lao về phía trước không chút ngại ngần. Con thỏ cũng như cậu, đang tìm đường về nhà. Cậu gạt nước mắt, lấy hết sức bình sinh đứng dậy một lần nữa. Con thỏ cứ nhảy một đoạn lại dừng một đoạn như có ý đợi chờ.
Cậu cứ nhắm mắt bước đi. Trước mặt cậu bây giờ chỉ toàn là màu trắng, trắng xóa. Trong những lúc đau đớn nhất, cậu đã thầm trách bố mẹ vô tình, không còn yêu thương mình nữa. Có lúc cậu muốn bỏ cuộc nhưng rồi bước chân như có người đỡ, cứ mạnh mẽ dấn về phía trước. Cuối cùng, chiếc cổng nhà thân quen đã hiện ra lờ mờ ở cuối con đường. Lúc này bởi đã thấm mệt, cậu thậm chí phải bò lết để đi những đoạn cuối cùng.
Đèn nhà vẫn sáng trưng. “A! Hóa ra bố mẹ vẫn ở nhà!“. Cậu loạng choạng dựa vào tường định bấm chuông cửa. Nhưng cánh cửa đã mở sẵn từ lâu. Mẹ cậu đang đứng trước hiên nhà, mắt nhòe đi vì lệ, hai tay ôm lấy ngực thổn thức: “Cuối cùng con đã về rồi!“. Bà chạy ùa ra ôm lấy cậu vào lòng. Cậu cũng òa khóc.
Từ phía sau, một giọng nói vang lên: “Khá lắm con trai của bố. Hãy sống mạnh mẽ như một người đàn ông!“. Cậu ngoảnh lại nhìn, thì ra bố cậu đang đứng dầm mình giữa gió tuyết. Tuyết bám đầy trên đầu tóc ông và dường như ông cũng đang run lên từng cơn ớn lạnh.
Mẹ cậu gạt đi dòng lệ, trìu mến xoa đầu con trai và nói: “Con à, hãy quay đầu lại nhìn xem, mỗi một dấu chân trên đường đó đều là chính con tự mình bước đi. Bố mẹ thực sự cảm thấy tự hào vì con. Hãy kiên cường sống trên đường đời như vậy nhé con yêu của mẹ!“.
Bố cậu cũng tiến tới, ôm hai mẹ con vào lòng và cất giọng trầm trầm: “Ta đã đi theo con suốt cả con đường, đã thấy con gục ngã rồi lại bật dậy đứng lên, đã thấy con đổ lệ rồi lại gạt lệ mà bước tiếp. Con đau một thì ta đau mười, chỉ muốn chạy đến ôm con vào lòng. Nhưng con cần phải đi hết con đường này để trở thành một người đàn ông mạnh mẽ“.
Đó chính là ngày vui nhất trong đời cậu bé của chúng ta!
Hình ảnh cậu bé lầm lũi đi trong đêm mưa tuyết nói lên rất nhiều điều. Trong đời, rất có thể vào một lúc nào đó, bạn cũng phải đối diện với một đêm tuyết rơi lạnh lẽo như vậy. Con đường rất xa còn bạn thì cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chán chường. Làm gì tiếp đây? Câu trả lời chỉ có một: Hãy bước tiếp, bước tiếp!
Con đường dưới chân là tự mình đi, cuộc đời này là tự mình trải nghiệm và trưởng thành. Đừng mong có người hùng đến ra tay cứu giúp bạn lúc nguy nan, đừng mong khó khăn, thử thách sẽ không đến gõ cửa tìm mình.
Gian nan mới biết mặt anh hùng, chỉ có trong lò lửa Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân mới luyện ra được một Tôn Ngộ Không mình đồng da sắt, mắt lửa ngươi vàng. Mọi gian khó trên đường đời đều là để bạn đề cao chính mình, tiến thêm một nấc trên chiếc thang cuộc đời vậy.
Hãy trân quý những cơ hội như thế. Như nhà thơ Vương Chi Hoán thời Đường trong bài “Đăng Quán Tước lâu” (Lên lầu Quán Tước) đã viết:
Bạch nhật y sơn tận
Hoàng Hà nhập hải lưu Dục cùng thiên lý mục Cánh thượng nhất tằng lâu
(Nghĩa là: Mặt trời dần khuất sau núi rồi lặn mất. Sông Hoàng Hà đổ về biển lớn. Muốn phóng tầm mắt xa ngoài nghìn dặm. Hãy lên cao thêm một tầng lầu nữa).
Theo ĐKN
|
Thứ Năm, 26 tháng 10, 2017
MỘT GIẤC CHIÊM BAO
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)