SÁCH CŨ
Hai vợ chồng cùng ngành xuất bản sách. Đêm tân hôn của họ thật thơ mộng. Họ nói với nhau đủ chuyện từ chuyện yêu đương gia đình, bè bạn, nghề nghiệp.
Anh chồng ôm vợ âu yếm rồi đọc thơ:
- Sách mới cho nên phải đắt tiền.
Cô vợ cùng nghề, nghe chồng đọc liền ứng khẩu đọc tiếp luôn:
- Hôm nay xuất bản lần đầu tiên.
Anh chồng ghì chặt vợ vào lòng mình đọc luôn câu thứ ba:
- Anh còn tái bản nhiều lần nữa.
Cô vợ sung sướng đọc câu thơ trong tiếng thở:
- Em để cho anh giữ bản quyền.
Vài năm sau, cô vợ đọc:
Sách đã cũ rồi phải không anh?
Sao nay em thấy anh đọc nhanh?
Không còn đọc kỹ như trước nữa,
Để sách mơ thêm giấc mộng lành.
Anh chồng ngâm:
Sách mới người ta thấy phát thèm.
Sách mình cũ rích, chữ lem nhem!
Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc.
Đọc tới đọc lui, truyện cũ mèm.
Cô vợ thanh minh:
Sách cũ nhưng mà chuyện nó hay.
Đọc hoài vẫn thấy được bay bay.
Đọc xong kiểu này, rồi kiểu khác.
Nếu mà khám phá sẽ thấy hay.
Anh chồng lẩm bẩm:
Đọc tới đọc lui mấy năm rồi.
Cái bìa sao giống giấy gói xôi.
Nội dung từng chữ thuộc như cháo,
Nhìn vào hiệu sách nuốt không trôi.
Thằng hàng xóm hắng giọng sang :
Sách cũ nhưng mà tôi chưa xem.
Nhìn anh đọc miết thấy cũng thèm,
Cũng tính hôm nào qua đọc lén,
Liệu có trang nào anh chưa xem?
Fb Hoang Giang
NGU DI TRUYỀN
Một Chân Dài rất mừng vì lấy được chồng thông minh giỏi giang, mới 30 tuổi mà đã có bằng Tiến sĩ.
Nhờ có bằng tiến sĩ, anh được bổ nhiệm liền chức phó giám đốc công ty, lộc vào như suối.
Cuộc sống vợ chồng mặn nồng chưa được bao nhiêu thì ông chồng tiến sĩ mắc trọng bệnh đột ngột qua đời. Chân Dài khóc hết nước mắt, khóc tới lúc không khóc được nữa... thế là đứt gánh giữa đường.
Chân Dài một mình nuôi con trai, bây giờ nó mới vào lớp 1.
Chân Dài dù đau khổ nhưng quyết tâm nuôi dạy con nên người, phải cho học hành tới nơi tới chốn như Bố của nó. Nhưng thằng con học càng ngày càng ngu.
Học lớp 1 còn được danh hiệu tiên tiến, tới lớp 2 tụt xuống trung bình, sang lớp 3 gần đội sổ.
Chân Dài chán đời nhưng không thể bỏ cuộc vì dạy người đâu phải một sớm một chiều.
Không thể đầu hàng, Chân Dài quyết tìm bằng được mấy Giáo Sư đầu ngành tới dạy thêm cho con nhưng không khả quan.
Càng dạy thêm, nó càng ngu si đần độn. Họ kết luận:
"Thằng này ngu bởi Gen ngu di truyền rất khó dạy".
Hàng xóm lời ra tiếng vào, rằng Chân Dài ngoại tình là cái chắc.
Bố thằng này là Tiến sĩ, phó giám đốc công ty cơ mà, sao thằng này lại ngu đến thế.
Chân Dài buồn lắm, nhưng không biết thanh minh thể nào?
Tình ngay lý gian, họ nhà chồng đã có người đánh tiếng vu cho Chân Dài ngoại tình, nhục thật.
Một đêm Chân Dài nằm khóc hu hu... vì có tin họ nhà chồng tẩy chay không nhìn nhận thằng con ngu nầy nữa.
Chuyện tới tai mẹ chồng.
Bà chạy tới ôm lấy con dâu, động viên:
- Thôi, con không phải khóc nữa.
Thằng này là cháu đích tôn của Mẹ rồi, ai nói gì mặc họ đi.
Chân Dài ôm lấy Mẹ chồng, sướt mướt:
- Mẹ ơi, nhưng sao nó ngu quá, Bố nó là Tiến Sĩ cơ mà!?
Bà Mẹ chồng ôm lấy con dâu, chia sẻ:
- Con ơi. Cái bằng Tiến Sĩ của Bố nó là do mẹ mua bằng giả đấy, chứ hồi bé Bố nó học hành cũng ngu như nó bây giờ...