1 - Quà sinh nhậtTrong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má: "Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?" Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: "Sao má chẳng ăn gì?" Về nhà, mọi người tìm má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến...- Mẹ, sầu riêng rộ. Mẹ mua cho Nội một trái đi Mẹ. Nội nói cả chục năm rồi Nội chưa ăn múi nào hết.- Bên đây sầu riêng mắc như vàng, của đâu mà cho Nội mày ăn cho đủ. Tao hầu Ba mày mệt rồi, thêm Nội mày nữa có nước đem chôn tao sớm.Thằng Tí như bị hụt hẫng trước câu trả lời của Mẹ nó. ... Mùa sầu riêng năm sau, Nội nó mất. Hôm giỗ đầu, Mẹ nó mua một trái sầu riêng thật to để trên bàn thờ.Mẹ nó nói với mọi người:- Má chồng tôi hảo sầu riêng lắm. Mắc cách mấy tôi cũng ráng mua để cúng Má tôi.Mọi người khen Mẹ nó là dâu thảo. Chỉ có thằng Tí biết.Nó lặng lẽ đến cạnh bàn thờ thì thầm: - Xin Nội tha lỗi cho Mẹ con3 - BÔNG ĐIÊN ĐIỂNXưa, em sống ở quê. Mùa lũ, em ngâm mình mò củ ấu, hái bông điên điển . Tuổi mười lăm ngai ngái mùi bùn.Em tìm về thành phố. Học đi, học nhảy, học liếc mắt cười tình. Tuổi thiếu nữ đôi mươi vành vạnh, thơm phức và kiêu hãnh.Một bữa, em chạy ra từ trong khách sạn. Chiếc giày cao gót lật quai lăn tõm xuống cống đen ngòm để lộ đôi chân phèn tứa máu. Em khóc tức tưởi. Nước mắt ân hận làm trôi những thứ bôi trét giả tạo. Khuôn mặt lộ dần những nét quê xưa.Em chợt nhớ những cánh hoa điên điển sắp tàn còn kịp ửng vàng trước lúc hoàng hôn.Nguyễn San4 - EM TÔIBám đất Sài Gòn sau 3 năm ra trường, tôi vẫn không xin được việc. Đôi cua dạy kèm, khi chẳng đủ trang trãi lại phải nhờ nguồn “trợ cấp”ở quê. Vừa rồi, đau ruột thừa, nằm viện. Mẹ vượt ngàn cây số vào thăm. Ngày về, dúi vào tay tôi chỉ vàng, bảo: “Của cái Lan, nó dặn con dùng để hồi sức, viện phí và tiền gởi vào cho con trước đây cũng một tay nó cả. Tội nghiệp! Dạy thêm tít mù, còn nuôi thêm cả lợn”.…Nhớ ngày Lan trượt đại học, thư về tôi mắng chẳng tiếc lời…Cầm món quà của em, tôi chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong.5 - Ngày xưaThuở nhỏ, nhà tôi nghèo lắm. Mỗi chiều, anh em tôi thường tụ lại bên nồi cơm độn khoai sắn, ríu rít như đàn chim về tổ. Thiếu thốn nhưng chúng tôi nhường nhau phần thức ăn ngon nhất, mẹ tôi rất vui lòng.Khi chúng tôi khôn lớn, có gia đình riêng, ai cũng khá giả. Hôm giỗ ba, có mặt đông đủ, anh Hai tôi phàn nàn với mẹ cây xoài của anh Ba mọc chồm qua sân nhà anh. Chị Ba trách anh Tư đào ao lấn qua phần đất của chị hai tấc. Mẹ tôi trầm ngâm: "Mẹ ước gì được trở lại thời nghèo khó ngày xưa."Ca dao thương mẹ.Huỳnh Văn Dân6 - Trung DungBa bị tai nạn mất khi mẹ chưa bước vào tuổi bốn mươi. Mẹ ở vậy nuôi con.Con lêu lổng chơi bời, mẹ khóc.Con ngoan, học giỏi... Mẹ cũng khóc khi đốt nhang cho ba.Hồi đó, con đâu hiểu sao ít thấy mẹ cười.Lớn lên, nghe câu hát "... Mẹ đi lấy chồng con ở với ai..." Con lại khóc vì thương mẹ.7 - Tính CáchMẹ tôi buôn bán, chai lỳ trước cái cân cơm áo nhưng mẫn cảm trong nghệ thuật. Những nước mắt tình buồn phim ảnh, những sụt sùi số phận cải lương, bà đều hồn nhiên "ăn theo" một cách ngon lành. Có lần, cha tôi giỡn:- Coi chừng trôi ti vi....- Còn sách ông chưa viết ra đã hóa đá - Mẹ tôi trả miếng - Thế cũng mang danh nhà này, nhà nọ.Một hôm, đang bữa ăn, bỗng nhiên mẹ tôi chạy vụt ra đường chận đường con bé bán trứng vịt lộn- Mày biến đâu tài thế. Hì! có chui xuống đất rồi cũng gặp tao - Bà vừa nói vừa giằng mủng trứng, đếm lấy trừ nợ.- Dì ơi, cho con khất, mẹ con còn ốm!- Nhà này cũng đang ốm đây - Mẹ tôi cười bù - Khỏi bẻm mép.Con bé chưng hửng, lã chã nước mắt nhìn cải mủng không, rồi bưng lên, xiêu vẹo bước đi....Cha tôi cám cảnh, quay mặt, rút mùi soa chấm mắt.Lâu sau, ti vi phát vở kịch "Cô bé nghèo bán trứng bị xiết nợ". Lúc ấy, mẹ tôi lại khóc, còn cha tôi thì cười.(tác giả Nguyễn Thị Hoài Thanh)8 - Ngày xưa ta bé.Ngày đó, cùng chung xóm nhỏ, em hay rủ chơi "bịt mắt bắt dê".Sợ bị ăn gian, em tự tay gấp khăn thật kỹ.Vậy mà, chưa hết một vòng sân, anh đã bắt được em. Em giãy nãy bắt đền, anh phải chịu thua.Lớn, phiêu bạt kiếm sống, nhìn lũ trẻ chơi trò năm cũ, anh nhớ xóm nhỏ, nhớ em .... da diết ngậm ngùi.Ngày xưa, chưa giáp một vòng sân.....Bây giờ, có ai bịt mắt đâu, sao anh tìm em, tìm hoài không thấy !9 - Vết sẹoNgày bé, anh và em hay chơi trò cút bắt. Lần nọ té ngã, máu đầu gối chảy nhiều.Anh xuýt xoa theo từng giọt nước mắt của em, luôn miệng hứa che chở suốt đời, không bao giờ để đau nữa.Lớn, anh du học, không thấy về.Ngày mẹ anh mất, anh dẫn một cô da trắng, tóc vàng về chịu tang.Em đứng nép sau bậu cửa, nhìn sang.Bất chợt vết sẹo ở chân nhức buốt....10 - Đánh đổiChị yêu anh, vẻ lãng mạn, coi thường vật chất. Chị xa anh cũng lẽ đó.Nhân chứng cuộc tình là chiếc xe đạp, chở đầy kỷ niệm một thời yêu nhau.Mười năm xa cách, anh lao vào mưu sinh, công thành, gia sản ít ai bằng.Tình cờ chị gặp anh, chiếc xe đạp ngày xưa trang trọng trong phòng khách biệt thự, chị hỏi :- Anh còn giữ nó ?Anh nghẹn ngào :- Anh làm ra những thứ này mong đổi được những gì đã có trên chiếc xe đạp này ngày xưa.11 - Quà tặng của Thượng ĐếCô đã hơn một lần thủ thỉ với mẹ :- Anh ấy là món quà quý giá nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho con.Lần nào nghe xong mẹ cũng mỉm cười.Cô đã yêu, yêu bằng tất cả những gì mà cô có được.Cô hồn nhiên và hạnh phúc bên anh mặc kệ bao thăng trầm của cuộc sống.Với cô, anh là phần đời quan trọng nhất.Rồi ngày kia. Thượng đế lại đến, nhưng trớ trêu, lấy nhằm món quà của cô đem tặng kẻ khác.Ðêm nào cô cũng ôm gối mỏi mòn tự hỏi vì sao.....Mẹ nằm bên khẽ nén tiếng thở dài.
Quán cà phê góc phố - Lắng tiếng lòng người Việt
Ban đầu thức uống này chỉ dành riêng cho quý tộc, quan chức, tầng lớp trí thức nơi thành thị, nhưng dần rồi, café trở thành thức uống bình dân của tất cả mọi người không phân biệt tầng lớp, những quán cà phê góc phố xuất hiện.
Cà phê góc phố xưa nay không kén tuổi tác, nghề nghiệp. Cái vị đắng đắng, đầm đậm đầu lưỡi, thơm mùi hạnh nhân, mùi đất lan tỏa bên tách cà phê luôn để lại trong mỗi người một cảm giác “có cái gì đó rất Việt”.
Cà phê vốn không phải văn hóa xuất phát từ người Việt mà theo chân người Pháp du nhập vào Việt Nam từ thời thuộc địa. Thế nhưng cà phê đã lớn lên và ăn sâu vào Việt Nam trên từng chặng đường phát triển, rồi cũng đến một lúc nó thành thói quen khó thiếu trong thói quen người Việt. Người ta thưởng thức cà phê khi làm việc, khi vui chơi, khi bàn công chuyện. Ban đầu thức uống này chỉ dành riêng cho quý tộc, quan chức, tầng lớp trí thức nơi thành thị, nhưng dần rồi, cà phê trở thành thức uống bình dân của tất cả mọi người không phân biệt tầng lớp, những quán cà phê góc phố xuất hiện.
Người Việt có cách thưởng thức cà phê rất riêng. Không chỉ là một thức uống nhanh đính kèm mỗi buổi sáng như phương Tây, người Việt thưởng thức cà phê như một văn hóa, nhâm nhi và ngẫm nghĩ. cà phê phin là cách pha chế cà phê ưa chuộng của người Việt. Cái cảm giác chờ từng giọt cà phê tí tách rơi giống như tiếng long nhảy từng nhịp, đủ ồn ào và vẫn sâu lắng cho những câu chuyện về đời, về người.
Những quán cà phê góc phố được ưa chuộng hơn cả đối với những khách hàng trung niên và cao tuổi. Sự đời dường như được trải ra rộng hơn trên những con phố tấp nập xe cộ. Tiếng long hòa vào âm thành ồn ào của phố phường. Người ta nói chuyện, đọc sách, bàn sự đời thông qua mỗi tách trà đó. Không cần những không gian sang trọng, chạy trốn sự ngột ngạt của bốn bức tường, những quán cà phê góc phốdường như xua tan mọi thứ muộn phiền, để mỗi ngày được lắng đọng trong cái đắng của cà phê như cái đắng cuộc sống luôn cần.
Goldensea