a

THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU MỘT NĂM MỚI GIÁP THÌN AN LÀNH VÀ HẠNH PHÚC

b

b
CHÚC QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN HOÀNG DIỆU NĂM GIÁP THÌN VẠN SỰ NHƯ Ý - AN KHANG THỊNH VƯỢNG.

Thứ Ba, 13 tháng 10, 2020

NHỮNG CON ĐƯỜNG RÚT LUI KHI TUỔI TÁC XẾ CHIỀU

 



Khi về già, có người sống những tháng năm vui vẻ, có người lại u uất muộn phiền. Tổng kết lại thì không gì ngoài việc bạn đã chuẩn bị con đường lui bước tốt đẹp cho mình chưa?…

Khi về già, cũng là lúc chỉ còn lại khoảng thời gian cuối cùng trong đời người, bạn đã có con đường lui của mình chưa? Sau đây là 5 gợi ý thú vị giúp bạn luôn thảnh thơi khi tuổi tác xế chiều:

 

Con đường thứ 1: Có một thân thể mạnh khỏe.

      

Điều này quan trọng nhất, bất kể có tiền hay không, khi có một thân thể mạnh khỏe thì đã có những năm tuổi già hạnh phúc.

Có thân thể mạnh khỏe sẽ không gây thêm phiền phức cho con cháu.

Có thân thể mạnh khỏe sẽ không đem tiền tặng cho bệnh viện.

Có thân thể mạnh khỏe, thì bản thân mới có niềm vui.

Thế nên, bất kể lúc nào, có thân thể mạnh khỏe mới là con đường lui tốt đẹp nhất đời người.

Khi bạn có tuổi càng cần chú ý, cái gì cũng của người khác, chỉ thân thể mới là của mình, đó là cái mình phải đem đi.

Ở trong nhà không bằng hoạt động. Bình thường cần chú ý những thông tin mà thân thể biểu lộ. Đối với thân thể nhất định phải chăm chút, định kỳ kiểm tra sức khỏe, chớ tự làm khó mình.

Cần xem nhẹ tất cả, tâm tĩnh lại rồi thì bệnh tật sẽ tránh xa.

 

Con đường thứ 2: Bên mình có người dìu bước.

 

Đó chính là người chung gối, là bạn đời. Có tuổi rồi, có bạn đời bầu bạn mới là phúc.

Dân gian thường nói: “Con cháu đầy nhà cười ha hả, chẳng bằng một người bạn già bên thân”. Hay như câu: “Con chăm cha không bằng bà chăm ông”.

Đây không phải thứ tình cảm oanh liệt hoành tráng gì, chỉ là cùng trò chuyện, bình thản, nhẹ nhàng, đó mới khiến trái tim xúc động nhất.

Có người bạn đời biết yêu, biết thương, cùng đi hành quân nơi chiến trường đông Bắc đó mới là con đường tốt nhất.

 

Con đường thứ 3: Cuộc sống cần có quy luật

      

Con người có tuổi nhất định phải sống có quy luật. Nghỉ ngơi, ăn uống, vui chơi, ngủ nghê, v.v.. cần phải có thời gian của mình. Bởi vì các ‘linh kiện’ trên thân mình đều đã lão hóa, chẳng thể chịu nổi sức tàn phá của bất quy luật. Ăn uống không được chè chén thỏa thuê. Trưa nhất định cần ngủ. Với bạn khiêu vũ chơi bài cũng cần có.

Kết giao bạn bè là rất quan trọng, người có tuổi cũng nên có nhóm của mình, chớ khép kín mình, nhưng kết giao nhất định phải cẩn thận. (Hãy tránh xa người hay nổ,cuồng , ưa nói láo... chuyên ăn của người)

Chớ kết giao với người có lòng dạ hẹp hòi. Nên tìm người tuổi tác tương đồng, cơ ngộ tương tự, có cùng niềm vui sở thích để cùng chia sẻ, có thể giúp nhau giải buồn phiền. Như vậy niềm vui cũng đủ rồi.

 

Con đường thứ 4: Dành đủ tiền chi tiêu cho mình

    

Việc này rất quan trọng, chớ đem hết tiền cho con cháu. Có tiền rất quan trọng.

Nếu xảy ra bất trắc gì thì đã có đủ tiền xử lý. Khi có việc cần dùng đến tiền, tự mình lấy ra, không phải ngửa tay xin con cháu, bạn bè 

Có tiền ra ngoài, đáng tiêu thì tiêu, đi du lịch một chuyến, mua bộ quần áo đẹp. Khi tâm tình vui vẻ thì mới cảm thấy được đã không cô phụ bao năm tháng đã qua.

 

 

Con đường thứ 5: Một trái tim vui vẻ

     

Con cháu đều bận rộn, chúng ta chớ làm phiền chúng. Chúng ta nghỉ hưu rồi, nhất định phải tìm niềm vui của riêng mình.

Tuổi tác này là quý báu nhất, do đó cần hưởng thụ cuộc sống.

Hát ca, nhảy múa, du lịch, dạo chơi, thăm thú, v.v.. xem còn có những phong cảnh đẹp nào mà mình chưa xem, nếu điều kiện cho phép thì hãy đi thực hiện. Nhất định cần trân quý quãng thời gian cuối cùng..

Nước mắt ai người ấy lau, chẳng ai có thể khóc thay mình được…

Sao cứ phải làm vui lòng người khác? Chi bằng sống cho mình vui vẻ, khiến cuộc sống cực khổ thành những ý thơ, khiến thế giới bạc tình thành thâm tình, như thế mới là có bản lĩnh.



Ban đầu, chúng ta đến với thế giới này là vì buộc phải đến; cuối cùng, chúng ta rời khỏi thế giới này cũng vì buộc phải đi. Quá trình giữa buộc phải đến và đi này, thì chúng ta lại có thể tự lựa chọn sống tùy theo cái tâm mình.

 Đời người quả thật chẳng dễ dàng: đắng cay khổ cực, vui buồn hợp tan, chúng ta vẫn cứ phải sống tiếp và sống tốt.. Sao cứ phải làm vui lòng người khác? Chi bằng sống cho mình vui vẻ, khiến cuộc sống cực khổ thành những ý thơ, khiến thế giới bạc tình thành thâm tình, như thế mới là có bản lĩnh.

 Cách sống khác nhau, kết quả khác nhau

- Nếu cuộc sống của bạn lấy tiền làm trung tâm, thì bạn sẽ sống rất khổ cực.

- Nếu cuộc sống của bạn lấy phụ nữ làm trung tâm, thì bạn sẽ sống rất mệt mỏi.

- Nếu cuộc sống của bạn lấy ái tình làm trung tâm, thì bạn sẽ sống rất đau thương.

- Nếu cuộc sống của bạn lấy leo cao làm trung tâm, thì bạn sẽ sống rất phiền muộn.

- Nếu cuộc sống của bạn lấy khoan dung làm trung tâm, thì bạn sẽ sống rất hạnh phúc.

- Nếu cuộc sống của bạn lấy tri túc làm trung tâm, thì bạn sẽ sống rất vui vẻ.

- Nếu cuộc sống của bạn lấy cảm ơn làm trung tâm, thì bạn sẽ sống rất thiện lương.

 

Khi bạn phải nằm trên giường bệnh, thì bạn sẽ chẳng còn sợ gì nữa.

Lúc đó ai cũng sợ bạn. Bạn bè sợ bạn mượn tiền. Cha mẹ sợ bạn chữa trị không khỏi. Bạn đời sợ bạn khiến họ mệt mỏi. Lãnh đạo sợ bạn không thể trở lại công việc, vội tìm người thay thế. Bác sỹ sợ bạn không đủ tiền viện phí, thường đối chiếu tiền còn dư để dừng thuốc.

Đến lúc đó, nóng nảy và ngạo nghễ đều đã biến mất.

Thế nên, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân mình. Tất cả đều không phải là của mình, duy nhất thân thể là của mình.. Quan trọng nhất chỉ có sức khỏe, học cách chăm sóc bản thân, yêu quý bản thân.

 

Khi bạn mệt, sẽ có người nói:  

- “Mệt rồi thì đừng làm nữa”. Nhưng không làm không có tiền, thì có ai cho bạn không?

 

Khi bạn bị bệnh, sẽ có người nói: 

- “Uống thuốc đi”. Nhưng có ai thực sự mua thuốc cho bạn không?

 

Khi bạn nói điện thoại hỏng rồi, sẽ có nhiều người nói: 

- “Hỏng rồi đổi cái mới”. Nhưng có ai thực sự đổi điện thoại mới cho bạn không?


>

Khi bạn gặp khó khăn, sẽ có nhiều người nói: 

- “Không sao”. Nhưng thực sự có ai giúp bạn không?

Không nên chỉ nghe người ta nói, mà nên xem họ làm thế nào.

 

Cố gắng lên, bạn không cố gắng thì không ai có thể cho bạn cuộc sống mà bạn mong muốn.

Có những việc nghĩ thoáng ra bạn liền minh bạch.

Trên thế giới này, bạn chính là bạn.

Bạn đau, chỉ mình bạn đau. Bạn mệt, chỉ mình bạn mệt. Có người cảm với bạn, thì cũng làm thế nào? Cuối cùng thu dọn tàn cuộc vẫn là dựa vào chính bạn.

Thế nên, cần ghi nhớ, có những người mình có thể kỳ vọng, nhưng không được ỷ lại. Lúc nào cũng tự răn mình, cố gắng, kiên cường.


>

Trời mưa đường ướt trơn, tự mình ngã tự mình bò dậy

Đường đời ai người ấy đi, mệt hay không chỉ mình mình biết rõ.

Nước mắt ai người ấy lau, chẳng ai có thể khóc thay mình được.

Đừng buộc chặt chuyện xưa không tiến bước, đừng dựa vào những người đã giúp mình.


 

Khi có người lơ là bạn, chớ đau thương. Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, không ai có thể luôn bên bạn được.

Người muốn đi thì không thể nào giữ nổi, người giả ngủ thì gọi thế nào cũng không dậy

Mỗi người đều gắng sức có được cuộc đời hoàn mỹ. Nhưng trên đời không có thứ gì tuyệt đối hoàn mỹ.

Mặt trời lên đến đỉnh đầu, lập tức ngả về tây. Trăng tròn liền sang khuyết. Thế nên, có khiếm khuyết mới là vĩnh cửu, không hoàn mỹ mới gọi là cuộc đời.

Kỳ thực, cảnh giới đẹp nhất chính là hoa nở chưa hết, trăng tròn chưa đầy.

Biết cúi đầu thì mãi mãi không va đầu.

Biết nhường bước thì mãi mãi không lùi bước.

Người đi tìm sự khiếm khuyết của mình mới có được sự hài lòng..

Người nhận biết hạnh phúc mới có được.





NGHỊCH LÝ CUỘC ĐỜI

1. Khi bạn im lặng,
Những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn biết lắng nghe,
Những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn khinh người.
2. Khi bạn nói
Những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn biết chia sẻ,
Những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn nói nhiều.
3. Khi bạn nói về những điều to lớn,
Những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn đang truyền cho họ cảm hứng,
Những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn đang “nổ”.
4. Khi bạn nói về những điều rất đời thường,
Những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn giản dị,
Những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn tầm thường.
5. Khi bạn hy sinh,
Những người yêu thương bạn sẽ nói “cảm ơn”,
Những kẻ ghét bạn sẽ nói “đạo đức giả”.
6. Khi bạn sống thật,
Những người yêu thương bạn sẽ tha thứ và yêu thương bạn nhiều hơn,
Những kẻ ghét bạn sẽ lại càng căm ghét bạn hơn.
Hãy đơn giản sống theo cách của chính mình.
Đừng cố uốn mình theo ..''những con mắt trần gian'' đeo cặp kính màu, điều đó sẽ làm cho bạn không còn là bạn nữa.
Khi thương nước đục cũng trong
Khi ghét nước sạch giữa dòng cũng dơ!!

Ba điều cấm kị ...

1) Tôn giáo (religion)

Mỗi người có một tín ngưỡng, bạn không thể áp đặt tín ngưỡng bạn lên người khác. Không có một tôn giáo nào dạy người ta làm trái luân thường đạo lý, chỉ do con người đi sai đường mà ra.

2) Chính trị (politic)

Mỗi người có một lý tưởng, một con đường... và chính trị cũng là trò dơ bẩn nhất, người ta thủ đoạn bằng mọi cách để đạt mục đích mình muốn

3) Sở thích (interests)

Mỗi người một sở thích, cách ăn ba miền Bắc Trung Nam khác nhau, ăn mặc khác nhau, không cái nào gọi là ngon, đẹp. Ngon miền nam thì dở miền bắc... bạn thích chưa hẳn người khác thích.

Bạn thân không có nghĩa người ta phải cùng tôn giáo, chính trị và sở thích. Người ta bỏ qua tất cả 3 cái đó ... và thành bạn.

Nguồn copy trên mạng mà quên nick




MẸ LÀ AI?

Mẹ, là người đàn bà thích nói nhiều đến nỗi mà chúng ta bực mình rồi sẵn sàng đáp lại những ngôn từ khó nghe, thậm chí vô phép để rồi bà lẳng lặng quay đi như người mang tội ấy

Mẹ, là người đàn bà mà thỉnh thoảng chúng ta vẫn vằn mắt, hắng giọng lên mà cáu bẳn, gắt gỏng hay to tiếng với bà ấy để thỏa cơn bực dọc của mình ấy.

Mẹ, là người đàn bà cứ lặng lẽ bếp núc hàng ngày cho chúng ta ăn những bữa cơm mà lắm khi chúng ta còn chê ỏng chê eo, khó chịu bỏ đũa, quẳng bát chẳng ăn lấy vài miếng ấy.

Mẹ, là người đàn bà mà chúng ta đi học vẫn nhắc bà đến tháng phải nộp tiền học phí, tiền ăn, tiền phòng trọ, tiền sinh nhật đứa bạn lớp bên hay quà tặng người yêu vừa mới quen tháng trước mà đã thấy ngọt ngào thắm thiết quá đỗi ấy.

Mẹ, là người vội vàng chạy đôn chạy đáo khắp nơi đi mua thuốc khi chúng ta mới chỉ ho hắng hay nóng đầu một chút do dầm mưa hay dãi nắng vì nghịch ngợm ấy.

Mẹ, là người mà căn dặn đủ điều, dặn đi dặn lại mấy thứ vặt vãnh mà ta cho là biết hết rồi trước khi rời khỏi nhà, và cũng là người lặng lẽ nhìn nước mắt hay bộ mặt đau đớn, buồn tủi của chúng ta khi trở về với những lỗi lầm ấy.

Mẹ, là người mà có gì cũng mua sắm hết cho chúng ta, nhưng chúng ta lại đi mua sắm đồ cho những người yêu hay đám bạn khiến ta vui thú ấy.

Mẹ, là người luôn đuổi chúng ta đi tìm và khám phá những chân trời, tri thức mới, nhưng cũng luôn mở rộng vòng tay và đón chúng ta trở về trong thất bại, ê chề ấy.

Mẹ, là người tảo tần cả đời để chăm bẵm và với đôi mắt chỉ để dõi theo cuộc đời chúng ta, xem chúng ta hân hoan, đoạn trường hay an bình, trọn vẹn ấy.

Nhưng, với chúng ta, Mẹ là ai?

Có lẽ, Mẹ - Chỉ là niềm an ủi dự trữ trong cuộc đời chúng ta thôi.

Hồi Tâm (Nguồn: FB Thầy Thích Tánh Tuệ)