a

THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU MỘT NĂM MỚI GIÁP THÌN AN LÀNH VÀ HẠNH PHÚC

b

b
CHÚC QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN HOÀNG DIỆU NĂM GIÁP THÌN VẠN SỰ NHƯ Ý - AN KHANG THỊNH VƯỢNG.

Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

LỜI NÓI DỐI CỦA CHA.



CÁT VÀ ĐÁ

Có hai ng
ười bn đang do bước trên sa mc. Trong chuyến đi dài, hai người nói chuyn vi nhau và đã có mt cuc tranh cãi gay gt.

Không gi
được bình tĩnh, mt người đã tát người bn ca mình. Người kia rt đau nhưng không nói gì. Anh ch lng l viết lên cát rng: "Hôm nay, bn tt nht ca tôi đã tát vào mt tôi."

H
tiếp tc bước đi cho ti khi nhìn thy mt c đo, nơi h quyết đnh s dng chân và tm mát.

Ng
ười bn va b tát do sơ ý b trượt chân xung mt bãi ly và ngày càng lún sâu xung. Nhưng người bn kia đã kp thi cu anh.

Ngay sau khi h
i phc, người bn suýt chết đui khc lên tng đá dòng ch: "Hôm nay, bn tt nht ca tôi đã cu sng tôi."

Ng
ười bn kia hết sc ngc nhiên bèn hi: "Ti sao khi t làm cu đau, cu li viết lên cát còn bây gi li là mt tng đá?"

Và câu tr
li anh nhn được là: "Khi ai đó làm chúng ta đau đn, mt mát, chúng ta nên viết điu đó lên cát nơi nhng cơn gió ca s th tha s xóa tan nhng ni trách hn nhưng khi chúng ta nhn được điu tt đp t người khác, chúng ta phi ghi khc chuyn y lên đá nơi không cơn gió nào có th cun bay đi."

=>Hãy h
c cách viết nhng ni đau, mt mát lên cát và khc tc nhng nim vui và hnh phúc lên tng đá; Hãy hc th tha đ mãi mãi có mt trái tim thanh thn

-River- (st)




 CHIC BÁNH QUY CHÁY

M
t người v phi làm vic 8h/ngày, li còn chăm sóc gia đình và làm hết mi công vic ca mt người ni tr. Mt ngày n, cô mt nhoài vi hàng tá công vic cơ quan khiến cô có cm giác như kit sc. V nhà, cô còn phi dn dp nhà ca và nu ăn cho chng và con ca cô. Khi người chng đón con t trường v, cũng là lúc cô nướng xong m bánh quy trong lò. Thế nhưng vì quá mt nên cô đã đ quên nó mt lúc khiến cho mt vài chiếc b cháy.

Lúc ăn t
i, đa con quan sát xem có ai nói gì v nhng chiếc bánh cháy đó không, nhưng chng có ai lên tiếng c. Khi dn bát đĩa, người v ng ý xin li v nhng chiếc bánh cháy nhưng người chng du dàng nói: có gì mà em phi xin li ch, hơn na mùi v nhưng chiếc bánh y rt ngon.

Ng
ười v mm cười hnh phúc.

Khi đ
ưa con đi ng, nó thì thm hi b nó: có tht b thích ăn bánh quy cháy không? Không con - anh ta nói vi con. Nhưng hôm nay m con rt mt mà vn phi chun b ba ăn cho b con chúng ta, không nên làm m bun. Mt vài chiếc bánh cháy có nh hưởng đến ai đâu ch.

=> Hãy s
ng bao dung hơn bn nhé! Đng ch biết nhìn vào nhng sai lm, khuyết đim ca người khác đ ri lên tiếng ch trích mà quên rng h đã c gng rt nhiu!

-River-
 — 


                                      

                                      

 Li nói di ca Cha.

Cha m
nó ln tui mi cưới nhau. Hi đó, gia đình nghèo khó. M mt sm, cha tn to nuôi 3 anh em nó nên người. Nhà gn sông, nhưng cha đau yếu, ít khi có được con cá mà ăn, mà có được ba cá đã là thnh son lm vi anh em nó ri. Nó còn nh, mi lúc ăn cá, cha thường bo: “Đ tao ăn đu và xương”

Nó nhanh nh
u: “Ti sao h cha?”

Cha nó nói v
mt nghiêm ngh, kiu răn dy: “Vì cha già ri, hay đau đu, nên ăn đu thì nó s bt đau-cái này gi là ăn óc b óc, hiu không? Xương yếu, ăn xương thì s cng cáp hơn. Có vy mà cũng không hiu h?”

Tâm h
n tr con, nó và hai đa em đinh ninh là cha nói tht. Mi lúc đến ba ăn, nó còn nhanh nhu s ra tng phn. B đu và xương qua cho cha nó. Ba anh em tranh nhau phn tht. Có nhng lúc nó cũng phân vân, nhng khi như thế, cha nó li bo: “Hi nh, ông bà ni cho tao ăn tht sut, gi nhìn tht là cha thy n quá, sau này ln các con cũng như cha thôi.”
                                    


Thm thot thoi đưa, anh em nó ln lên, và cha nó già đi. Sau này, khi nó đ hiu biết nhng li cha nó nói trước đây là nói di. Thì cũng là lúc đi sng ca gia đình nó khm khá hơn. Anh em nó có th thay cha đi đò, đi sông, mò cua, th cá. Vì thế mà cha nó cũng thnh thong ăn tht, hay ăn thường xuyên nó cũng chng nh. Vì tui tr bng bt, không dám- không ngm ngĩ nhiu v yêu thương, hay vì cha nó c tìm cách cho “li nói di” được anh em nó chp nhn hơn, nó cũng chng còn nh.

Đ
đến hôm nay, khi đã thành đt, v đp, con ngoan. Cuc sng hi h, vô thường vô tn. Nó cũng chng bao gi đóai hoài đến cái đu, hay miếng xương con cá. Vì nhng th đó đã được v nó b đi, ch mang phn tht lên mâm cơm.

Hôm nay là ngày d
ln th 10 ca cha nó. Nhìn di nh ba gy còm, nhưng n mt n cười tươi sáng. Nhìn con cá chiên to đùng, lp lánh m mà v đt lên bàn th, nó cht bt giác rơi l. Mt cơn đau t đâu hin v nhói lòng vô tn. Nó phi quay mt đi đ lau hàng l, đ giu v con. Nhưng nó không th xóa đi được hình dáng cha già còm cõi, xiêu vo bước đi bên sông, “cha đi th cá mùa nước ni”. Ri sau đó là nhng trn thương hàn trin miên hành h ông. Nó không th xóa đi được cái ý nghĩ “nếu cha ăn nhiu tht hơn, thì đã không già yếu như thế”. Va khn vái, nó li bt giác kêu lên nhng tiếng “cha” t trong c hng.

Đ
ến lúc ra bàn ăn. Nhìn v đang x tht con cá, đ b đi phn đu và xương. Nó gi tay v li: “Em, đ anh ăn đu, đng b đi”.

V
hiu. V nó b đu cá qua cho chng. Ch có cô con gái nh là thc mc “Sao hôm nay ba li ăn đu, nó lm xương, nó s làm đau ba đy”.

Nó xoa đ
u con gái, nut tiếng nc đang chu chc nơi c hng vào trong, bo “Do này ba hay đau đu, nên ăn đu s hết đau con gái à, cái này gi là ăn đu b đu đy con yêu”.
Nó v
a ăn va c cho nhng git nước mt tran xung bát.

-JunKi
-