Việc xây dựng RMS Titanic bắt đầu vào ngày 31 tháng 3 năm 1909 tại xưởng đóng tàu Harland and Wolff ở Belfast. Được thiết kế để trở thành tàu ocean liner lớn nhất và sang trọng nhất thời bấy giờ, Titanic là một kỳ quan của kỹ thuật hiện đại. Xưởng đóng tàu này có khoảng 15.000 công nhân vào thời điểm cao nhất, trong đó khoảng 3.000 người làm việc trực tiếp trên Titanic. Để phục vụ cho dự án khổng lồ này, hai đường trượt mới đã được xây dựng cùng với một giàn nâng cao 228 feet, lớn nhất thế giới vào thời điểm đó.
Quá trình xây dựng là rất tốn kém và phức tạp, mất khoảng 26 tháng để hoàn thành thân tàu, và được hạ thủy vào ngày 31 tháng 5 năm 1911. Trong quá trình xây dựng, tàu được gán số xưởng 401 và được lắp đặt hàng triệu đinh tán, được làm từ một hỗn hợp sắt và thép. Mặc dù công nghệ và tay nghề đều rất tiên tiến, dự án đã gặp phải một số thách thức, bao gồm một số trường hợp tử vong và nhiều vụ tai nạn giữa các công nhân.
Nguồn tài trợ cho Titanic được cung cấp bởi J.P. Morgan, và thiết kế của tàu tập trung vào kích thước và sự sang trọng hơn là tốc độ, nhằm vượt trội hơn các đối thủ như Lusitania và Mauretania. Tuy nhiên, một số thỏa hiệp và chi phí vượt ngân sách đã dẫn đến việc giảm bớt một số yếu tố thiết kế. Tổng thể, giai đoạn bắt đầu xây dựng Titanic là một kỳ công kỹ thuật quan trọng, đặt nền móng cho chuyến hành trình ngắn ngủi nhưng nổi tiếng của nó.
ĐANG CHĂM HOA TRONG VƯỜN, NGƯỜI PHỤ NỮ BỊ TRÚNG TÊN, KẾT QUẢ BẤT NGỜ LÀ QUY LUẬT VỀ KIẾP NHÂN SINH
Người phụ nữ đang chăm hoa trong vườn thì bị trúng tên và mở ra 1 chuỗi những chuyện kỳ lạ xảy đến, và nhờ đó, cô đã nghiệm ra 1 quy luật quan trọng của kiếp nhân sinh, có thể giúp ích cho nhiều người khác.
Đó là một buổi chiều tháng 4 ấm áp. Tôi vừa trở về sau một ngày dài làm việc. Cũng giống như mọi hôm, tôi đi thẳng vào vườn hoa để chăm sóc cho chúng trước khi nấu bữa tối cho hai vợ chồng.
Song tôi chỉ vừa mới đi được mấy bước thì cảm thấy đau nhói ở phía cổ bên phải. Cứ như ai đó đã dùng 1 cây gậy bóng chày để đập tôi vậy. Nhưng ở đó chẳng có ai để có thể đánh tôi được. Hoàn toàn bối rối, tôi mới sờ tay lên cổ và kinh hãi phát hiện ra tôi đã bị 1 mũi tên bắn trúng.
Tôi lấy tay tóm lấy mũi tên, thấy rằng nó đã đâm xuyên qua cổ mình và thất thanh gọi tên chồng tôi. Lúc đó, Ed đang ở sau nhà nói chuyện điện thoại với con gái tôi, Keila. Anh ấy quẳng điện thoại và chạy đến chỗ tôi. Ed nắm vào vai tôi để ngăn không cho tôi kích động và bảo tôi nằm xuống ghế sofa. Rồi anh ấy đi gọi 911. Tôi chỉ biết nằm đó và cầu nguyện, không nghĩ ra làm thế nào mà tôi có thể sống sót được.
Làm sao đang chăm hoa trong vườn lại bị trúng tên? Lý do thật điên rồ. Một thanh niên trẻ gần nhà tôi có một chiếc cung tên 3 dây dùng để săn bắn. Hôm đó, cậu ta đã đem cung tên ra vườn để tập luyện. Ơn Chúa là cậu ta dùng loại "để tập luyện", với đầu mũi tên nhẵn và được mài tròn, nếu không thì tôi đã tiêu đời rồi.
Cậu ta sống ở bên kia thung lũng và bắn về phía Bắc. Éo le ở chỗ là mũi tên bị bật lại và bắn về phía Nam. Nó đi qua khoảng 3 cái hàng rào, xuyên qua đám cây bụi và một cây sồi, hai cái rổ treo của cột bóng rổ, và đâm vào cổ khi tôi đang đi giữa những luống cây. Bạn phải biết là mũi tên từ 1 chiếc cung 3 dây có thể bắn đi với tốc độ hơn 300 km/h, tức là gần 100m mỗi 1 giây. Quá khủng khiếp.
Kết quả không ngờ từ việc chụp chiếu
Khi tôi được đưa đi bằng trực thăng tới Amarillo, thật kỳ lạ là tôi cảm thấy rất yên bình. Tôi nhìn thấy một đám đông đứng bên ngoài nhà tôi, như thể Chúa đã đưa những lời cầu nguyện đến cho tôi. Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Ở bệnh viện, gia đình và bạn bè tôi đều có mặt. Tôi đã phải cố hết sức để trấn an họ. Tôi nói với họ rằng mình không sao, nhưng nhìn vẻ mặt của họ, tôi biết họ không tin tôi chút nào. "Bị tên bắn vào cổ mà lại còn sống được ư?", chắc họ nghĩ thế.
Khi xem bản chụp CT, cả bác sĩ và y tá đều nói tôi đã may mắn đến thế nào. Mũi tên đã đi vào giữa phần động mạch cảnh và tĩnh mạch cảnh. Khe hẹp đó chỉ rộng chừng nửa xentimet, không hơn. Thậm chí đường kính của mũi tên còn lớn hơn khoảng cách này, và nó đã đẩy động mạch sang 1 bên chứ không phá vỡ nó, và không làm chảy một chút máu nào. Đây quả là điều may mắn, mặc dù lúc đó tôi còn chưa biết rằng đó không phải là điều may mắn cuối cùng.
Sau đó, tôi được đưa đến phòng phẫu thuật để loại bỏ mũi tên. Đó là một ca phẫu thuật dài 2 tiếng đồng hồ. Khi nó kết thúc, một bác sĩ phẫu thuật đã đến để kiểm tra vết thương cho tôi và nói cho tôi biết ông ấy đã làm gì.
Chính vào lúc đó, tôi mới biết mình đã trở thành 1 người may mắn nhất thế giới.
Ông ấy bảo bản chụp CT cho thấy tôi có 1 khối u não. Và mặc dù họ gần như đã chắc rằng nó là khối u lành, nhưng vị trí của nó lại khá nguy hiểm. Tuy nhiên, nếu không được lấy ra, nó có thể khiến cho tôi bị lên cơn đột quỵ, và có thể tử vong.
Cuối cùng, họ đã quyết định phẫu thuật, và thành công. Chỉ trong chưa đầy 1 tuần tôi đã được trở về nhà. Tôi giật mình nhận ra, mọi việc đã diễn ra quá nhanh và đầy bất ngờ chỉ trong 1 tuần.
Sau đó, năm nào tôi cũng đi chụp MRI để xem khối u có quay trở lại không. Nhưng vào năm 2015, bác sĩ nói rằng không có dấu hiệu khối u quay lại, nhưng họ phát hiện ra sự phình động mạch não của tôi.
Bình thường, người ta sẽ không phát hiện ra được nó, trừ phi nó gần như là quá muộn. Một lần nữa, tôi lại phải đối mặt với sự bấp bênh của số phận, và lại tiếp tục tham gia 1 ca phẫu thuật.
Thế nhưng, một lần nữa, tôi cũng tự trấn an mình, rằng thực ra tôi đã quá may mắn rồi, lần này mà Thần Chết có bắn trúng thì cũng là số phận của mình thôi. Vì thế, chúng tôi lại tới Dallas để làm phẫu thuật.
Cuối cùng, Chúa vẫn cứ bảo vệ tôi, và các bác sĩ lại thành công.
"Trong họa có phúc, trong phúc có họa" - Quy luật về kiếp nhân sinh
Sau khi tôi được xuất viện về nhà, dù tôi có đi siêu thị mua đồ ăn, hay ra bưu điện có việc, gặp ai trên đường, người ta cũng dừng lại, ôm lấy tôi, thậm chí còn khóc và nói rằng tôi quá may mắn, rằng họ vui đến thế nào khi cứ liên tục nghe tin dữ về tôi, và cuối cùng lại nghe được tin tốt lành.
Tôi đã trở thành một minh chứng cho niềm tin của họ về những điều tốt đẹp của thế giới này.
Không biết khối u đã xuất hiện trong não tôi tự lúc nào, nhưng nếu không có buổi chiều định mệnh khi 1 mũi tên trời ơi đất hỡi ở đâu đó bỗng cắm thẳng vào cổ tôi, thì liệu tôi có tự dưng lại đi chụp CT không? Hay tôi sẽ bất thình lình lên 1 cơn đột quỵ? Hay tôi đã tự dưng bị phình động mạch não và rồi qua đời ngay tức khắc?
Bất kể chuyện gì có lẽ cũng đã có thể xảy ra, nhưng rồi tôi vẫn có thể ở đây, kể cho các bạn nghe câu chuyện này. Tôi cho rằng, đó chính là quy luật về kiếp nhân sinh, rằng "Trong họa luôn có phúc, trong phúc cũng có thể có họa", hãy bình thản chấp nhận, thậm chí biết ơn về mọi thứ, vì nhờ có chúng, bạn sẽ thấy rằng, một cuộc sống, dù ngắn hay dài, đều rất hạnh phúc, đều rất đáng sống và đáng để hy vọng.
(Theo câu chuyện có thật của bà Donna Barbour, 1 phụ nữ ở Texas, Mỹ.)
Theo Reader's Digest