Những hình ảnh vệ tinh mới nhất về 1 vật thể khổng lồ đang tiến gần đến Trái Đất, có diện tích lớn gấp 4 lần Nhật Bản khiến cả thế giới choáng váng.
Khối lượng của vật thể này đến 4 triệu tấn là một con số không thể tưởng tượng được đối với con người. Điều này mang lại cho "Lục địa" này sức mạnh to lớn và năng lượng tác động. Nếu va chạm với Trái đất, động năng khổng lồ của nó sẽ giải phóng một lượng năng lượng khổng lồ, có thể gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho sinh vật và môi trường trên Trái đất.
Tốc độ chuyển động của các vật thể khổng lồ cũng là một đặc điểm quan trọng. Mặc dù “lục địa” sao chổi đang tiếp cận trái đất với tốc độ rất cao nhưng nó lại không di chuyển quá nhanh so với trái đất. Cho dù tốc độ di chuyển không cao nhưng xét đến khối lượng khổng lồ thì năng lượng tỏa ra khi nó va chạm với trái đất cũng không thể coi thường. Điều này sẽ gây ra hiệu ứng tác động rất lớn và có thể gây ra các thảm họa thiên nhiên như sóng thần, núi lửa phun trào và động đất.
Sự va chạm của các vật thể khổng lồ cũng có thể gây ra các vấn đề như nổ không khí và hỏa hoạn. Khi một vật thể khổng lồ đi vào bầu khí quyển Trái đất, nó sẽ tạo ra áp suất và năng lượng rất lớn do sự va chạm tốc độ cao của các phân tử khí, gây ra vụ nổ không khí mạnh. Sóng xung kích do vụ nổ tạo ra không chỉ gây hư hại cho các tòa nhà và cơ sở xung quanh mà còn có thể gây ra hỏa hoạn nghiêm trọng và gây nguy hiểm đến tính mạng của con người và động vật.
Để đối phó với sự nguy hiểm của các vật thể khổng lồ, các nhà khoa học đã bắt đầu suy đoán những cách khả thi để đối phó với chúng. Một phương pháp là sử dụng các phương tiện không gian để đánh chặn và thay đổi quỹ đạo của vật thể. Bằng cách làm các vật thể khổng lồ thay đổi quỹ đạo và di chuyển chúng ra khỏi trái đất, nguy cơ va chạm sẽ giảm đi. Mặc dù phương pháp này hơi khó và đòi hỏi mức độ tính toán và vận hành chính xác cao nhưng đã có một số trường hợp thành công ở quy mô nhỏ.
Các nhà khoa học cũng đang nghiên cứu cách sử dụng năng lượng mặt trời để bảo vệ vật thể khổng lồ. Năng lượng mặt trời được sử dụng để phát ra tia laser năng lượng cao và chiếu xạ chúng lên các vật thể khổng lồ, từ đó làm thay đổi nhiệt độ bề mặt và cấu trúc của chúng, khiến chúng tạo ra hiệu ứng động và thay đổi quỹ đạo. Công nghệ này hiện đang trong giai đoạn thử nghiệm nhưng dự kiến sẽ trở thành phương tiện phòng thủ khả thi trong tương lai.
Các vật thể khổng lồ được đặc trưng bởi khối lượng, thể tích và năng lượng va chạm khổng lồ của chúng. Khi va chạm với Trái đất, thiệt hại nghiêm trọng và thảm họa có thể xảy ra. Thông qua nghiên cứu và khám phá không ngừng, các nhà khoa học đã đưa ra một số phương pháp phòng thủ khả thi, mang lại hy vọng cho con người đối phó với những sự kiện tương tự. Tôi hy vọng chúng ta có thể hành động kịp thời để bảo vệ sự an toàn của nhân loại và hành tinh.
Sưu tầm
Lục địa mất tích bí ẩn hàng trăm triệu năm trước bỗng 'tái xuất', nằm ngay tại Đông Nam Á.
Nhiều tranh cãi đã xảy ra, và nay cuối cùng chúng ta cũng đã có đáp án. Hóa ra không phải Argoland mất tích mà chỉ đơn giản là nó “ẩn mình” đi mà thôi. Nói tóm lại, Argoland không hề biến mất, nó tồn tại theo dạng rời rạc dưới các hòn đảo phía Đông Indonesia.
Khoảng 155 triệu năm trước, một mảnh lục địa dài 5.000km đã tách ra khỏi miền Tây Úc, trôi dạt trên đại dương. Nó không chỉ là một cú trượt địa chất đơn giản như chúng ta nghĩ. Ngày nay, con người không thể tìm thấy một lục địa lớn dưới những hòn đảo thuộc Đông Nam Á mà chỉ có thể thấy tàn tích của những mảnh lục địa nhỏ, được bao quanh bởi các lưu vực đại dương mà thôi.
Lục địa Argoland sau khi tách khỏi Tây Úc đã bị phân mảnh trôi dạt trong đại dương. Ảnh: Trust my science.
Theo SYFY
NGÀY “XƯA”, HUẾ CÓ MỘT QUÁN CƠM MIỄN PHÍ DÀNH CHO NỮ SINH ĐỒNG KHÁNH.
(Bài của cô Bùi Kim Chi- Cựu nữ sinh trường Đồng Khánh và sau này là Giáo sư trường Hàm Nghi Huế viết cách đây đã khá lâu. Xin phép cô để phổ biến bài viết lên trang HUẾ này.
Trân trọng cảm ơn cô.
Em: Tôn Thất Thọ)
Ngọ Phạn Điếm
Bùi Kim Chi
Posted by GLN
Ngày xưa, cách đây 60 năm, ở đường Duy Tân Huế từ cầu Trường Tiền đi xuống, qua khỏi Morin (cũ ), đi một đoạn, có một địa điểm mang cái tên nghe là lạ " Ngọ Phạn Điếm ". Càng lạ và đặc biệt hơn nữa, Ngọ Phạn Điếm chỉ đón khách vào ăn một bữa trưa (demi-pension ) trong ngày là học sinh của trường Nữ Trung Học Đồng Khánh Huế mà thôi.
Tìm hiểu, tôi được biết, năm 1954, hiệp định Geneve được ký kết, quân Pháp về nước. Sau chiến tranh, cuộc sống của người dân cố đô Huế vẫn còn vất vả, khó khăn. Trường Đồng Khánh lúc này cũng xuống cấp nặng, các lớp học bị mưa dột, bàn ghế hư hao, điều kiện ăn ở và học tập của học sinh thiếu thốn, nhân sự không đủ nên trường đã bãi bỏ bậc tiểu học và không còn tổ chức nội trú và bán trú cho học sinh như trước đây nữa.
Năm 1960, mặc dù ngân sách của nhà nước lúc này còn khó khăn nhưng chính quyền cũng cố gắng giải quyết cho trường Nữ Trung Học Đồng Khánh đại trùng tu (vì đây là ngôi trường nữ trung học duy nhất và lớn nhất miền trung lúc bấy giờ ). Thời điểm này, cô Đặng Tống Tịnh Nhơn được Bộ Giáo Dục bổ nhiệm chức vụ Hiệu Trưởng của trường Đồng Khánh (1959 – 1964), đây là nữ Hiệu Trưởng thứ 6 trong số 10 nữ Hiệu Trưởng của trường Đồng Khánh kể từ năm 1945 đến năm 1975. Cô Tịnh Nhơn là giáo sư Việt Văn và Sử Địa được nữ sinh Đồng Khánh kính yêu. Lúc nhận chức vụ Hiệu Trưởng cô mới trên 30 tuổi. Trường Đồng Khánh lại đang thực hiện kế hoạch sửa chữa, xây dựng, cô rất lo lắng nhưng nhờ nhanh trí cô đã liên hệ và nhận được sự tiếp tay của phụ huynh học sinh có chuyên môn trong ngành xây dựng tận tình giúp đở, cho ý kiến, bàn bạc về các phương án kiến trúc, sửa chữa, xây dựng... Thế là trường Nữ Trung Học Đồng Khánh được trùng tu, xây dựng thêm một số công trình nên khang trang, chắc chắn và rất đẹp. Lúc này, trường vẫn còn nhiều học sinh có hoàn cảnh nghèo, đa số tập trung ở vùng ven thành phố Huế, nhà ở rất xa trường. Mỗi ngày học hai buổi, phải đi bộ đến trường . Khổ nhất là những ngày Huế mưa to, gió lớn và lụt lội. Đã thế, nữ sinh đi học còn phải bới cơm theo, nguội lạnh để ở lại ăn trưa trong lớp. Số học sinh có nhu cầu ở lại trưa tại trường ngày càng đông nên việc quản lý học sinh vô cùng khó khăn. Nhân sự lại không có để theo dõi học sinh ở lại trưa , ngoài bà Trần Thi và bà Vương Quang vừa phải lo công việc ở văn phòng , vừa phải đến các lớp nhắc nhở học sinh giữ vệ sinh , giữ gìn trật tự, nghỉ ngơi để vào học buổi chiều. Trước tình hình này , thấy hai bà quá vất vả, cô Hiệu Trưởng và cô Giám Học Nguyễn Thị Thu lo lắng, trăn trở. Nếu áp dụng giải pháp cấm học sinh ở lại ăn trưa tại trường, học sinh sẽ lang thang ngoài vườn hoa trước trường Đồng Khánh hay dừng chân trong vườn cây trước Tòa Tỉnh trên đường Lê Lợi gần trường để ăn và nghỉ chân thì rất "khó coi" vì là con gái mà lại là nữ sinh của trường Đồng Khánh. Không thể được. Thế là, sau khi bàn bạc trong nôi bộ lãnh đạo, nhà trường đã chính thức có văn bản và cô Tịnh Nhơn là người đã trực tiếp làm việc với Tòa Hành Chánh Tỉnh Thừa Thiên , xin giúp đở cho nữ sinh có một nơi để ăn trưa, có nhân sự quản lý. Sau nhiều lần đi thỉnh ý, với cách trình bày sự việc có tình, có lý của cô Hiệu trưởng, Tòa Tỉnh đã quyết định và có kế hoạch giúp đở trọn gói từ địa điểm tổ chức cho học sinh nghèo ăn bữa trưa miễn phí cho đến kinh phí xây dựng, trang thiết bị cũng như nhân lực phục vụ. Trường Đồng Khánh chỉ việc lập danh sách chính xác số học sinh thật sự nghèo và nhà ở xa trường ( khoảng 40 hs ) và phải dặn dò kỹ học sinh giữ gìn trật tự, kỷ luật thật tốt.
Để giữ uy tín với Tỉnh, cô Đặng Tống Tịnh Nhơn và cô Nguyễn Thị Thu đảm trách công việc này. Và... " Ngọ Phạn Điếm " miễn phí dành cho nữ sinh trường Đồng Khánh ăn bữa trưa ra đời.
Theo lời cô Nguyễn Thị Thu ( chứng nhân còn lại ), Ngọ Phạn Điếm có cơ sở đặt tại đường Duy Tân ( nay là Hùng Vương ), khoảng ở Khách sạn Duy Tân hiện nay. Ngọ Phạn Điếm là tên do cô Tịnh Nhơn đặt, tuy nhỏ nhưng khang trang, cảnh quan đẹp, tiện nghi. Phòng ăn dành cho học sinh là hai dãy nhà lục giác, các mặt toàn bằng kính. Bếp là căn nhà bên cạnh, cao ráo, sạch sẽ. Tòa Tỉnh đã cử hai nữ nhân viên thay phiên nhau đến Ngọ Phạn Điếm trông coi, theo dõi việc nấu nướng của nhà bếp nhằm bảo đảm vệ sinh và đủ chất dinh dưỡng cho từng khẩu phần . Sau khi tan học buổi trưa, học sinh có trong danh sách của trường trong tà áo trắng, đầu đội nón lá, cặp sách trên tay xếp hàng trật tự đi từ trường Đồng Khánh đến Ngọ Phạn Điếm , nhận phiếu ăn. Nữ sinh sắp hàng trước cửa nhà bếp, lần lượt nhận phần ăn trong yên lặng và trật tự. Mỗi người có một chiếc khay inox nhiều ngăn đựng cơm và thức ăn. Khi ăn xong, nghỉ ngơi một lúc, học sinh sẽ xếp hàng ngay ngắn trở về trường và chuẩn bị cho buổi học chiều. Thỉnh thoảng cô Tịnh Nhơn và cô Thu đến Ngọ Phạn Điếm, vừa để thăm học sinh, vừa để xem cách thức tổ chức bữa ăn của nhân viên phụ trách. Có hôm, hai cô lại vào tận nhà bếp mở soong, nồi để tận mắt nhìn thấy thức ăn đã được chế biến và cách làm việc của nhân viên phục vụ. Hai cô đã rất hài lòng về cách thức tổ chức cũng như chất lượng bữa ăn trưa dành cho nữ sinh Đồng Khánh ở Ngọ Phạn Điếm. Tận tình. Chu đáo. Tiếc rằng , sau vụ tranh đấu Phật giáo ở Huế vào năm 1963 đã dẫn đến nhiều thay đổi và thế là Ngọ Phạn Điếm cũng không còn tồn tại nữa... Buồn. Tiếc.
Tôi ngỡ ngàng khi biết ở Huế có một " Ngọ Phạn Điếm " miễn phí dành cho học sinh nghèo của trường Nữ Trung Học Đồng Khánh cùng cảm giác thích thú với cái tên Ngọ Phạn Điếm. Quán ăn trưa , nghe bình thường ; nhưng đặt thành tên " Ngọ Phạn Điếm " thì nghe lạ và hay hay. Tôi phục ý tưởng đặt tên "lạ" của cô Hiệu Trưởng Đặng Tống Tịnh Nhơn. Vô cùng biết ơn những người đã có công đề xuất, thực hiện kế hoạch xây dựng để hình thành Ngọ Phạn Điếm; trong đó, có công sức đóng góp của hai cô giáo tôi. Cô Hiệu Trưởng Đặng Tống Tịnh Nhơn và cô Giám Học Nguyễn Thị Thu, hai vị giáo sư có năng lực chuyên môn, có năng lực quản lý và nhất là có "tâm", có "đức". Cô Tịnh Nhơn đã giã từ ngôi trường hồng ra đi mãi mãi không bao giờ trở lại. Nhớ cô, hằng năm cựu nữ sinh Đồng Khánh ở Huế đều có tổ chức húy kỵ cô ở chùa Trúc Lâm, nơi có mộ phần an nghỉ của cô. Riêng cô Nguyễn Thị Thu, hiện nay ở Thủ Đức. Cô có cuộc sống an nhiên, tính tình hiền hòa, phong thái điềm đạm, linh hoạt và trí nhớ thì tuyệt vời mặc dù tuổi của cô đã cao – 86 năm song hành cùng thời gian với đời. Cô vẫn hát cho học trò nghe. Cô hát như ngày xưa cô vẫn hát vào dịp học sinh ăn tất niên, chuẩn bị nghỉ Tết Nguyên Đán. Thi thoảng cô có về Huế, gặp lại nữ sinh Đồng Khánh của nhiều thế hệ, cô xúc động và mừng vui. Thế là cô trò cùng nhau đến Cung Đàn Xưa và "hát cho nhau nghe". Cô và trò Đồng Khánh vẫn thích hát và yêu đời. Ngày xưa, cứ đầu và giữa giờ học, trường Đồng Khánh đều có mở nhạc cho học sinh nghe nhẹ nhàng để thư giản... Những dĩa nhạc này đươc cô Đặng Tống Tịnh Nhơn và thầy Đặng Ngọc Ấn đặc biệt chọn lọc.
Nữ sinh Đồng Khánh dù ở thế hệ nào, ở trong hay nước ngoài vẫn luôn luôn nhớ đến công ơn các thầy cô của mình với tấm lòng ngưỡng mộ, thương yêu và kính trọng vì các thầy cô luôn tận tình chăm lo và rất mực thương yêu học trò. Ngọ Phạn Điếm ngày xưa mà chúng ta được biết hôm nay chính là cái "tâm", là ý thức trách nhiệm của thầy cô Đồng Khánh mình. Đây chính là truyền thống đạo lý cao đẹp của người thầy giáo Việt nam.
Huế ơi, Đồng Khánh ơi, thầy cô ơi, bạn bè thân yêu ơi! . "Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi... Cho tôi tìm lại... cho tôi tìm lại..." . Tôi muốn tìm lại một thưở yêu thương bên cạnh thầy cô và bạn bè trong ngôi trường hồng con gái ngày xưa ấy...
Bùi Kim Chi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét