Bố tôi từng là một tài xế lái xe đường dài, từng là một người xởi lởi và tự tin. Nhưng năm tháng trôi qua, lần đầu tiên không nhìn thấy rõ đường đi, ông vẫn nói đùa rằng đường nhiều bụi quá. Và cũng ngày hôm đó, tôi bắt gặp bố đang lặng lẽ đeo thử cặp kính lão.
Bố tôi
sẽ nổi cáu khi ai đó bảo rằng ông đã đến tuổi phải nghỉ ngơi! Không lâu sau, bố
bị đau tim, phải trải qua việc mổ xẻ. Khi qua khỏi, ông yếu hẳn đi và không thể
đi làm được nữa!
Bố tôi vẫn sống-nhưng có một thứ, bên trong
sâu con người ông thì không-Niềm vui sống!
Bố
cũng không chịu làm theo hướng dẫn của bác sĩ. Và không muốn gặp mọi người. Bạn
bè đến thăm rồi cũng thưa dần…, bố còn lại một mình!
Càng
ngày ông càng bẳn tính, bố chỉ trích mọi việc tôi định làm hay đã làm. Hằng
ngày, tôi đều mong ước, có một ai đó để bầu bạn được với bố. Nhưng ước mong của
tôi chưa biết đến khi nào, được trở nên hiện thực!
Một
người bạn chỉ cho tôi, nên thử tìm một vật nuôi để bố khuây khỏa, và đã dẫn tôi
tới một tổ chức chăm sóc vật nuôi vô chủ. Sau khi điền vào một tờ đơn, tôi được
người hướng dẫn đưa đi xem những dãy chuồng lớn với rất nhiều chó. Chúng đều mừng
rỡ khi thấy có người tới. Nhưng tôi chưa vừa ý con nào, có con nhỏ quá, con to
quá, hay con thì lông dài quá…
Khi
tôi đến gần chuồng nhốt cuối cùng, tôi thấy một con chó từ góc xa của chuồng,
đang nặng nhọc bước về phía tôi và lặng lẽ ngồi xuống. Nó rất gầy, nhưng đôi mắt
của nó rất lạ: Bình thản và trong veo! Khi tôi hỏi thăm về nó, người hướng dẫn
diễn tả:
-Nó buồn
cười lắm! không hiểu nó từ đâu tới, cứ ngồi thơ thẩn trước cổng. Chúng tôi đành
mang nó vào và chờ đợi có ai đến tìm, nhưng hoài mãi mà không thấy ai, ngày mai
là nó hết hạn…
- Hết hạn?… là anh định giết nó hay sao? –
tôi hốt hoảng!
– Cô
ơi, đó là quy định. Chúng tôi không thể nuôi dưỡng hết số chó vô chủ đến khi
chúng già được!
Tôi gọi
ầm lên khi vừa vào đến cửa:
– Bố! bố ơi, xem con đem gì về này!
– Nếu
tao cần một con chó, tao sẽ tự kiếm, và tao đã kiếm được một con chó tốt hơn là
con chó gầy trơ xương này!
Ông phẩy
tay: Mày giữ lấy nó, tao không cần!
Tôi tức nghẹn, vả lại bố cứ nhìn tôi bằng ánh
mắt thách thức. Đúng khoảnh khắc ấy, con chó lặng lẽ đi lại phía bố, và ngồi xuống
ngay cạnh ông. Một cách chậm chạp, nó giơ một chân trước lên
Bố
tôi, lúc này ông lúng túng thật sự… Rồi ông cúi xuống, nắm lấy chân trước của
chú chó như bắt tay, và rồi ông ôm con chó gầy vào lòng…
Đó là
mở đầu của một tình bạn thân thiết. Bố đặt tên cho nó là Cheye. Họ cùng đi dạo
mỗi buổi chiều. Họ ngồi trên bờ sông hàng giờ liền cùng nhau. Không nơi nào mà
bố không cho Cheye đi cùng. Bố và Cheye không rời nhau trong suốt ba năm sau
đó. Bố không còn khó tính như trước, ông và Cheye gặp gỡ nhiều người, cả hai
cùng có thêm nhiều bạn mới. Nụ cười đã trở lại trên môi và trong ánh mắt của bố.
Cùng với đó là niềm vui sống…
Rồi một
đêm khi đang ngủ, tôi cảm thấy cái mũi ươn ướt của Cheye cọ vào chân. Chưa bao
giờ nó làm phiền giấc ngủ của mình, tôi bật dậy, vội vã chạy sang phòng bố. Bố
vẫn nằm trên giường, thanh thản. Ông ra đi lặng lẽ, nhẹ nhàng như vậy!
Năm
ngày sau, tôi lại khóc một lần nữa, khi trông thấy Cheye nằm chết bên cái giường
bỏ không của bố.
Tôi
chôn nó ở gần bờ sông, nơi mà bố tôi và nó hay ngồi câu cá. Đám tang của bố được
tổ chức ở nhà thờ, rất nhiều người bạn của ông và Cheye đến dự, họ nhớ bố tôi
và cả Cheye nữa, chú chó bất ngờ xuất hiện trong đời của bố, sự bình thản của
nó khi đối diện với cuộc sống, dù khó khăn hay bất hạnh thể nào…, và giữ lại
cho những năm tháng cuối đời của bố tôi là niềm vui và sự thanh thản.
Và tôi
nhận ra được, cuối cùng thì mong ước của tôi cũng đã trở thành hiện thực. Xin cảm
ơn cuộc đời!
Pham Duc Than
TẠI SAO RẤT
NHIỀU BẠN BÈ ĐANG THÂN THIẾT LẠI ĐỘT NGỘT TUYỆT GIAO?
---
CÂU CHUYỆN
THỨ NHẤT
A không
thích ăn trứng gà, mỗi lần mẹ để phần cơm có trứng gà, A đều sẽ đưa nó cho B
ăn.
Lúc đầu, B rất
biết ơn, nhưng lâu dần B lại coi nó như một thói quen.
Mà đã quen rồi,
sẽ coi chuyện A để phần trứng gà cho mình như chuyện hiển nhiên.
Vì vậy, đến
một ngày nọ, A gặp được C - một cô bé mồ côi trong xóm, nên đưa trứng gà cho C
ăn, B thấy vậy liền cảm thấy không vui.
Cô ấy đã
quên rằng những quả trứng này vốn dĩ là của A, A có quyền muốn cho ai thì cho.
Nhưng B
không nghĩ vậy, cô tìm A cãi nhau một trận. Hai người càng ngày càng cãi nhau dữ
dội hơn, đến cuối cùng dẫn đến tuyệt giao...
CÂU CHUYỆN
THỨ HAI
Một năm nọ,
mùa hè trở nên vô cùng nóng bức, vì thế một nhóm người rủ nhau ra bờ sông chơi.
Một cô gái trong nhóm người vô tình làm rớt chiếc giày xuống sông khi đang nghịch
nước.
Đường trên bờ
lại chỉ toàn những viên đá sỏi vừa sắc nhọn vừa bị nắng chiếu nóng hổi, bọn họ
còn phải đi cả đoạn đường dài. Thế nên cô gái mới quay sang nhờ người khác giúp
đỡ vớt chiếc giày vừa lỡ làm rơi xuống, nhưng chẳng có ai chịu giúp đỡ cả.
Cô gái cảm
thấy những người bạn của mình là kẻ vô tình vô nghĩa, chơi với nhau tình nghĩa
bao nhiêu năm, vậy mà nhờ họ giúp đỡ một việc nhỏ lại chỉ biết khoanh tay đứng
nhìn.
Sau đó, một
chàng trai đi ngang qua con đường này nhìn thấy cô gái kia đang giận dỗi ngồi một
mình bên dòng sông liền đến hỏi thăm. Sau khi biết chuyện, anh ta đã đưa đôi
giày của mình cho cô gái, đồng thời nói với cô ấy, không có ai có nghĩa vụ phải
giúp đỡ bạn cả.
Có nhiều
khi, bạn đã quen với việc người khác đối xử tốt với mình. Do đó cứ ngộ nhận rằng
điều đó là đương nhiên, cho đến một ngày nào đó họ không còn đối xử tốt với bạn
nữa, bạn lại cảm thấy tủi thân, tức giận.
Nhưng thực
ra, không phải người đó bỗng nhiên trở nên xấu xa, mà là vì chúng ta có thói
quen có rồi lại càng muốn được nhiều hơn. Quen với việc nhận lấy, mà quên đi việc
phải cảm ơn.
CÂU CHUYỆN
THỨ BA
Vào một buổi
tối mát mẻ, có một chú cừu nhỏ đang chơi một mình trên sườn đồi thì đột nhiên
có một con sói núp từ lùm cây lao ra muốn ăn thịt chú cừu.
Chú cừu vội
nhảy lên, liều mạng dùng sừng đâm vào người nó, sau đó kêu to lên cầu cứu bạn
bè.
Con bò đang ngồi
trong bụi rậm liếc nhìn sang, thấy đằng kia là một con sói liền bỏ chạy. Cô bé
ngựa thường chơi chung với nó cúi đầu nhìn xuống thấy đó là con sói hung hăng
nên cũng liền chạy đi.
Chú lừa hàng
xóm hành động có hơi chậm một chút, nó dừng lại nhìn một lúc lâu mới nhận ra bạn
mình đang bị sói ngắm đến, liền cúi đầu lén chạy xuống đồi, lúc đi ngang qua lợn
rừng còn kêu nó chạy theo mình. Cả hai chạy còn nhanh hơn con thỏ đã chạy trước,
như hai mũi tên vụt xuống dưới sườn đồi.
Chỉ có con
chó dưới núi nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của chú cừu liền vội vã chạy
lên đồi, nhảy từ đám cỏ đến chỗ sói và cắn vào cổ nó một phát thật đau.
Con sói kêu
lên một tiếng đau đớn, chú cừu nhân lúc này vội cùng chó tháo chạy.
Khi chú cừu
về đến nhà thì những người bạn mới lục tục kéo đến.
Bò nói:
"Sao em không gọi anh? Cái sừng của anh chỉ cần lủi một cái có thể đâm thủng
ruột con sói chết tiệt đó rồi!"
Ngựa bảo:
"Đáng lẽ cậu nên gọi tớ mới đúng. Móng ngựa của tớ có thể đá mẻ đầu con
sói đó."
Heo hùa
theo: "Đúng đó, mày cũng không gọi tao? Tao chỉ cần kêu lên con sói kia đã
sợ hãi mà rơi xuống đồi luôn rồi."
Con thỏ chạy
đầu tiên cũng quay sang quở trách: "Ngốc thật, tui chạy nhanh như vậy, ông
mà nhờ tui, tui đã chạy xuống báo làng xóm lên giúp rồi."
Trong cái
nhóm đang bàn cãi hỗn loạn này, chỉ có duy nhất chó không có mặt.
---------
Tình bạn
chân chính, không cần những lời hoa mỹ đến bào chữa hay cứu vãn, mà chỉ cần lúc
quan trọng họ có thể giơ một tay ra giúp đỡ. Những người suốt ngày vây quanh bạn,
cùng bạn đi ăn đi uống, nhậu nhẹt, vui chơi, xem phim, ca hát... chưa chắc là bạn
chân chính.
Muốn tìm được
những người bạn chí cốt và thật lòng thực sự chẳng hề dễ dàng gì!
Cùng nhau
làm bạn 1 năm, thật không dễ.
Kiên trì làm
bạn 2 năm, thật đáng quý trọng.
Có thể chia
sẻ vui buồn suốt 3 năm, thật là điều kì diệu.
Cùng nhau vượt
qua 5 năm hoạn nạn, mới là tri kỉ.
10 năm nghèo
khó không rời không bỏ, là người bạn được định sẵn trong sinh mệnh.
Nếu đã không
bỏ không rời suốt tận 20 năm, đây chính là người thân không cùng dòng máu của bạn.
Trong thời đại
hay thay đổi như ngày nay, hãy chú ý nhiều một chút đến bạn bè xung quanh, tìm
hiểu nhiều hơn về họ, bớt tính toán đi, học cách biết ơn, đồng thời cố gắng giữ
chặt những người bạn chân chính, đừng vì những mâu thuẫn nhỏ mà làm mất đi họ.
Theo: Thiên
Tuyết / Theo Báo Dân Sinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét