Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi. Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô. Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.
Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường…
– Này ông kia, ông xuống xe đi! Cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình.
Người đàn ông sững sờ, nói:
– Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?
– Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ? Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười. Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ.
Ông từ chối xuống xe, và nói:
– Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.
Cô lái xe nhăn mặt nói:
– Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.
Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói:
- Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!
Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe.
Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận:
- Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!
Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe. Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.
Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô.
Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe:
- Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?
Cô gái không nói gì và chiếc bus ngày càng lao nhanh hơn. Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung.
Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”. Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng. Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!
Sưu tầm
CHỈ CÓ TÌNH YÊU THƯƠNG LÀ MÃI MÃI..!!
Mọi thứ trên đời đều có thể mất đi, duy chỉ có tình yêu thương là mãi mãi!
Tôi sinh ra tại một vùng quê hẻo lánh. Ngày qua ngày, cha mẹ tôi phải ra sức cày cấy trên mảnh ruộng khô cằn để nuôi hai chị em tôi ăn học.
Một ngày kia tôi lén ăn cắp mười lăm đồng trong ngăn kéo của cha để mua một chiếc khăn tay mà những đứa con gái trong làng đều có. Cha tôi phát hiện, ông lấy chiếc roi tre treo trên vách xuống, bắt hai chị em tôi quỳ trước mặt và hỏi rằng ai đã lấy cắp. Vì sợ hãi, tôi đã không dám dứng lên nhận lỗi. Cha tức giận định đánh cả hai chị em, ông đưa chiếc roi lên. Em níu tay cha lại và nói:
- Thưa cha, con trót dại…
Em nói loanh quanh, không giải thích được đã dùng số tiền ấy vào việc gì. Cha giận đến tái mặt nghĩ rằng em đã ăn chơi lêu lổng và quất liên hồi chiếc roi dài vào lưng em cho đến khi cha gần như ko thở được nũa.
Đêm ấy, mẹ và tôi đã dỗ dành em. Nhìn thân hình đầy những lằn roi của em, tôi oà khóc. Em vội vàng nói:
- Chị ơi đừng khóc, kẻo cha nghe thấy cha sẽ đánh đòn chị đấy!
Năm ấy em vừa lên 8 và tôi 11 tuổi.
Năm em tôi được tuyển thẳng vào trường trung học thì tôi cũng trúng tuyển vào đại học. Chưa kịp vui với niềm mơ ước được chạm vào cánh cửa đại học thì tôi đã đối diện với nỗi lo lắng về học phí. Cha mẹ tôi không đủ tiền để cho hai chị em ăn học cùng một lúc.
Em tôi quyết định bỏ học nhưng cha mẹ và cả tôi đều không đồng ý. Tôi nói:
- Em cần phải tiếp tục đi học để tìm cách thoát ra khỏi cảnh nghèo khó sau này. Chính chị mới là người không nên tiếp tục vào đại học.
Nhưng em đã bỏ nhà ra đi với vài bộ quần áo cũ và một ít muối mè trong chiếc túi sách nhỏ. Em đã lén đến bên giường tôi và để lại một mảnh giấy nhỏ bên gối tôi với lời nhắn nhủ: “Chị ơi, được vào đại học không phải là điều dễ dàng. Em sẽ tìm việc làm để gởi tiền về cho chị.”.
Tôi trào nước mắt, chẳng nói lên lời.
Năm ấy em mới 17 và tôi tròn 20.
Với số tiền ba tôi vay được trong làng cộng với số iền gởi về của em, cuối cùng tôi cũng học xong năm thứ 3 đại học.
Một hôm đang ngồi học trong phòng, Một đứa bạn chạy vào gọi tôi và nói:
- Có người cùng làng đợi cậu ngoài kia.
Tôi chạy ra và thấy em đứng từ xa, quần áo lấm lem dầu nhớt. Tôi hỏi em:
- Sao em không nói với bạn của chị, em là em trai chị chứ?
Em cười đáp lại:
- Em sợ mọi người sẽ cười chị khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của em.
Tôi lặng người, nước mắt tuôn trào.
Em mỉm cười, đôi mắt ánh lên lấp lánh. Em đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc kẹp tóc hình con bướm và nói:
- Em thấy mọi cô gái đều cài nó trên tóc, vì thế em mua tặng chị!
Tôi không kìm được niềm xúc động, ôm chầm lấy em nức nở.
Năm ấy tôi đã 23 và em mới 20.
Khi lần đầu tôi đưa bạn trai về nhà ra mắt cha mẹ, mọi thứ trong nhà đều rất sạch sẽ và ngăn nắp, ngay cả miếng cửa sổ bị bể cũng đã được lắp lại. Mẹ cho tôi biết trong khi dọn dẹp và thay khung cửa sổ, em đã bị miếng kính đâm vào tay chay máu.
Tôi chạy vào tìm em. Nhìn vết thương trên tay em, tôi cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim mình. Tôi lấy thuốc và bông băng để băng lại vết thương cho em. Em cười:
- Em không muốn anh ấy chê nhà mình nghèo khổ!
Năm ấy em 23 và tôi 26.
Sau khi lập gia đình, tôi về sống với chồng ở thành phố. Vài năm sau, chồng tôi trở thành giám đốc của một xí nghiệp. Vợ chồng tôi muốn đưa em vào làm nhưng em từ chối vì sợ mọi người sẽ xì xầm bàn tán những lời không hay về chồng tôi.
30 tuổi, em lập gia đình với một cô gái trong thôn.
Năm tôi 40, cuộc hôn nhân tưởng chừng như mĩ mãn của tôi bị đỏ vỡ vì sự xuất hiện của một người đàn bà khác. Em vứt hết chuyện gia đình đến chăm lo cho các con tôi, vực tôi dậy sau những đắng cay nghiệt ngã.
Rồi một ngày cả hai chúng tôi đều già nua, tóc bạc gần hết mái đầu. Em ngồi bên tôi nhắc lại chuyện xưa. Ngày ấy, chị em tôi mỗi ngày phải lội bộ hơn hai tiếng mới có thể đến trường. Một hôm, em làm mất chiếc giày. Một phần sợ cha đánh em, một phần biết mẹ không có tiền mua giày mới, tôi đã nhường cho em đôi giày của mình. Và cứ thế, mỗi ngày hơn bốn tiếng đi-về, chân tôi phồng rộp lên và rướm máu vì những viên đá nhọn trên mặt đường nóng bỏng. Từ đó em hứa với lòng phải chăm sóc và đối xử với tôi thật tốt.
Nước mắt tôi chợt ứa ra vì hạnh phúc.
Năm ấy em chỉ vừa lên 5 !
Sưu tầm.
ĐẺ THUÊ
Con bé xinh đáo để nhá, bầu bì đến tháng thứ 6 rồi mà da dẻ vẫn mướt mát tươi rói. Thi thoảng nó ới bảo chị đi chợ mua em cái này, cái kia.
Cứ sâm sẩm tối là con bé lại tót sang nhà mình chơi, nó bảo chị kỳ lạ thật, làm quần quật cả ngày, rảnh là lại viết với lách chị không thấy mệt sao?
Những ngày đầu nó đến ở một mình trong căn nhà ba tầng thuê đến gần chục triệu một tháng mình tưởng nó là bồ nhí của một đại gia nào đó cơ, nhưng sau này nó bảo em không phải bồ nhí, em đẻ thuê chị ạ. Mình tròn mắt ngạc nhiên, cứ nghĩ những người đẻ thuê họ cứng cáp khoẻ khoắn chứ ai lại một cô gái xinh xắn, mảnh dẻ như chiếc lông chim nhạn lại đẻ thuê bao giờ.
Nó bảo do dòng đời đưa đẩy thôi chị, em cũng là đứa được học hành đến nơi đến chốn. Trước đây em làm văn phòng đại diện của một hãng thời trang khá tên tuổi. Không biết có phải giàu tại phận, trắng tại da không, em làm công ăn lương khá ổn, thế rồi em yêu một thằng công tử nhà giàu. Ban đầu yêu nhau si mê, mọi thứ đều đẹp đẽ, sau em cũ đi, em phát hiện nó còn chăn dắt vài ba cô gái khác ngoài em. Em dứt khoát chia tay, một cuộc chia tay chóng vánh, nó thì chẳng sao cả, còn em thì chao đảo biết bao ngày tháng sau đó. Em chán đời rồi bập vào cờ bạc và các trò kiếm tiền trên mạng. Tỉnh ra được là lúc em nợ nần chất chồng. Thân một mình giữa cái thành phố rộng lớn này, cả tình và tiền đều thất bát, trái tim bầm dập mệt mỏi đớn đau. Em đã từng liều lĩnh nghĩ đến nhảy cầu, em đã đứng trên đỉnh cầu Kiền vào một đêm mưa gió rồi đấy chị. Đời đúng không như là mơ, sống không dễ nhưng chết cũng chẳng hề dễ tẹo nào. Em kể chuyện chắc chị không tin, lúc em dựng xe, đứng dựa vào thành cầu nhìn xuống sông, em nhìn về phía xa kia, phía những ánh đèn trong làng xóm, em như thấy lại ngày xưa, nhà em với bố mẹ và các anh chị em. Những bữa cơm tối giản đơn nhưng ấm cúng vô cùng. Cũng tháng mười này, sân ngập rơm phơi, trong nhà ngoài sân ngập mùi thơm cơm gạo mới, ánh đèn dầu nhập nhoà bóng những cột hiên, những góc khuất cánh tủ cạnh giường. Lúc ấy em như chìm vào sự ấm áp ngày xưa và em nức nở khóc. Dưới sông kia chắc lạnh lẽo lắm, và tích tắc thôi em thấy rất sợ chị à, nhưng sợ hơn vẫn là bọn chủ nợ, những lời đe doạ mắng mỏ nhiếc nác. Đúng là ở đời nhất nợ nhì tội. Bỗng một cánh tay vạn vỡ giằng em ra khỏi ý nghĩ nhảy xuống sông kia. Một người đàn bà, chị ấy mặc quần áo công nhân nhưng sau xe là chiếc lồng buôn gà. Chị ấy thẳng tay tát em một cái, chị ấy bảo tát cho mày một cái cho mày tỉnh ra. Mày lao xuống sông kia chết kệ mẹ mày, nhưng mày có biết bố mẹ và người thân của mày khốn khổ khốn nạn thế nào khi biết tin mày nhảy cầu rồi thời buổi khó khăn thế này vẫn phải vay nợ nếu nhà nghèo để vớt xác mày không… chị ấy mắng chửi rồi phân tích cho em nghe nhiều lắm. Đêm ấy em về ngủ nhà chị ấy, nghe chị ấy kể về cuộc đời chị ấy, thì ra còn có người là chị ấy khổ nhục hơn em rất nhiều mà vẫn kiên cường sống. Thế rồi dòng đời đẩy đưa, em quen và được mối đẻ thuê này. Thực ra trên danh nghĩa là cấy phôi thai, nhưng thực sự là nào thì chắc chị cũng hiểu. Bên môi giới họ sắp xếp cho ông chồng và em gặp riêng hai ba ngày trước khi đến hẹn lịch ở bệnh viện. Em đến viện chỉ là động tác giả che mắt cho chị vợ yên tâm. Cơ mà thôi, sau này em sinh, em sẽ đúng theo hợp đồng biến mất ngay cho gia đình kia được ấm êm hạnh phúc. Họ đã cho em tiền, trả cho em hết nợ nan để em được sống những chuỗi ngày bình yên không bị cào cấu lo lắng. Ơn họ lớn lắm, em sinh con cho họ rồi đi ngay cũng là lẽ nên làm…
Cô bé ấy sinh con xong rồi đi ngay, nhà kia cũng trả nhà và họ mang theo hai đứa trẻ.
Cuộc sống này chẳng có gì là bất ngờ và không thể. Lâu lâu có dịp đi qua Cầu Kiền, tôi lại chợt nhớ đến cô bé đẻ thuê. Cứ thầm tự nghĩ, phận người chìm nổi, chỉ mong sao chìm đến tận cùng thì may mắn gặp đúng người nói cho nghe những câu cần nghe để rồi mà tự đứng lên.
TG: Loan Ngẫn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét