Hôm
nay, bà cảm thấy rất hạnh phúc. Bởi vì rốt cuộc sau 4 năm du học xa cách đứa
con trai yêu dấu đã trở về. Để chào đón cậu, bà đã mất cả ngày chỉ để chuẩn
bị những món ăn mà cậu yêu thích. Bà cẩn thận dọn dẹp căn phòng của con trai. Kể
từ khi đi du học, căn phòng vẫn được giữ y nguyên không hề thay đổi một chút
nào. Sau đó bà mặc lên người bộ quần áo mà khi bà sinh nhật 43 tuổi con trai đã
mua tặng.
Bà
không thể ngủ được suốt 2 ngày liền, vì sắp được gặp mặt con trai nên khiến bà
phấn chấn và vui mừng khôn xiết, quên cả việc nghỉ ngơi cho bản thân. Bà cố gắng
giữ hơi thở mình cho đến khi được gặp con trai.
Giấy
phút đó đã đến, con trai đẩy cửa bước vào. Quá vui mừng bà đưa tay hào hứng muốn
ôm lấy con trai vào lòng. Nhưng niềm hạnh phúc của bà đã bị bỏ qua, thay vào đó
là biểu hiện khuôn mặt thiếu kiên nhẫn của cậu, cậu đẩy bà ra và chỉ nói một
câu cụt ngủn “Con mệt rồi” và đi thẳng vào phòng mình.
Bà
có thể hiểu được, chuyến bay có lẽ quá dài đã khiến con trai bé bỏng của bà bị
kiệt sức. Nghĩ đến đây, bà nhanh chóng chạy vào nhà bếp, pha một ly nước chanh
cho cậu. Tuy nhiên, khi bà bước vào phòng, cậu hét lên: “Mẹ có biết gõ cửa là gì
không?”…
Lúc
này bà như đóng băng và nhất thời không biết nên nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt cốc
nước chanh lên đầu giường và nói: “Con hãy uống cốc nước chanh này đi, nó có thể
giúp con làm giảm đau đầu”. Nói rồi bà ngồi xuống bên cạnh con, cậu có một chút
khó chịu và quay người vào bên trong. Nhìn thấy con quá mệt mỏi đến nỗi hai mắt
đều nhắm vào, bà lại nhẹ nhàng đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Cả
buổi chiều, bà lục đục chuẩn bị cho bữa tối. Bà đã nấu những món ăn cậu thích
nhất. Vậy mà đến lúc gọi cậu dậy để ăn cơm, thì cũng vừa lúc cậu mở cửa ra, cậu
ăn mặc tử tế đi ra ngoài. Lúc này trái tim bà như bị rơi xuống đầy chán nản. Cậu
nói: “Mẹ ơi, con đi ra ngoài gặp bạn bè, có thể tối về muộn”. Bà lại an ủi bản
thân, không sao cả, sau này mẹ con sẽ còn ở với nhau cả đời, còn có thể trò
chuyện bất cứ lúc nào.
Nhìn
mặt bàn với đủ các món ăn, đột nhiên bà không có cảm giác ngon miệng. Bà đem cất
dọn các đồ ăn vào trong tủ lạnh, làm sạch nhà bếp, ngồi xuống ghế và nhìn chằm
chằm vào đồng hồ treo tường, chờ đợi con trai trở về nhà.
Đến
4h sáng cậu mới trở về. Bà vẫn đang ngồi bên bàn ăn chờ đợi, vừa kịp định nói
chuyện với cậu thì cậu đã đi thẳng vào trong phòng, thậm chí còn không chú ý tới
người mẹ thân yêu nhất của mình đang ngồi mệt mỏi nhìn theo. Cậu chỉ dán mắt vào
điện thoại, vừa xem vừa cười. Khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của con trai, bà cảm
thấy rất hạnh phúc và cũng không muốn làm phiền thêm cậu.
Sáng
hôm sau, sau khi thức dậy, khi nhìn thấy con trai đang nấu ăn trong nhà bếp, bà
đã rất hạnh phúc. Nhìn thấy con trai đã biết tự lo cho mình bữa sáng, bà cảm thấy
như mình là người mẹ hạnh phúc nhất trên thế giới. Nhưng khi nghe những lời con
trai nói tim bà như bị tan vỡ…
Khuôn
mặt của người mẹ ngay lập tức trở nên tái nhợt, chiếc muỗng rơi khỏi tay. Bà
nói: “Ý con là sao, con trai yêu dấu của mẹ? Tại sao con lại muốn chuyển đi?
Con có rắc rối gì…”, không đợi người mẹ nói xong, cậu đã ngắt lời: “Con biết
ngay lại mẹ sẽ không hiểu!”. Sau đó ném bữa sáng của mình xuống đất, bỏ đi và
đóng sầm cửa lại.
Bà
biết rằng dù bà có làm điều gì chăng nữa thì cũng không thể ngăn cản cậu. Tuy
nhiên, bà cũng không muốn cậu sẽ sử dụng số tiền mà bà tiết kiệm cả đời để tiêu
vào những thứ không cần thiết. Bà cần phải chuẩn bị cho tương lai của cậu. Sau
khi đã sắp xếp các ý tưởng trong đầu, bà đã thực hiện vài cuộc gọi.
Ngày
hôm sau trở về nhà, cậu định tìm mẹ để nói về chủ đề này, nhưng không thể tìm
thấy bà. Cậu không một chút lo lắng nào, ngược lại, cậu còn cảm thấy rất tức giận.
Cậu đi vào phòng của mình, ngồi xuống giường, chán nản. Lúc này bất chợt cậu
nhìn thấy mảnh giấy được gấp gọn gàng ở trên giường:
“Con
trai thân mến,
Mẹ
cảm thấy tiếc vì những việc xảy ra ngày hôm qua, bởi vì mẹ nghĩ rằng mẹ chưa sẵn
sàng cho thông điệp này. Mẹ không phải cố ý trở thành một gánh nặng cho con, và
mẹ hy vọng phần đời còn lại của mẹ có thể chăm sóc con.
Kể
từ khi cha con qua đời, mẹ thường bị xáo động và bất an. Mà con thì không ở bên
mẹ, không có ai an ủi mẹ. Cho đến ngày con từ Mỹ trở về, mẹ đã nhìn thấy niềm
an ủi của bản thân mình. Nhưng mẹ đã quên rằng, điều này đối với con lại không
phải là chủ ý tốt. Thời khắc mà con đưa ra yêu cầu muốn rời đi, mẹ liền nghĩ, đổi
lại nếu mẹ chuyển đi thì sẽ như thế nào? Điều này có vẻ là những gì con muốn.
Đối
với mẹ mà nói, không có gì quan trọng hơn là việc được nhìn thấy con hạnh phúc.
Nhưng đáng tiếc là mẹ đã trở thành lý do khiến con cảm thấy không hài lòng, và
mẹ không có cách nào để giải quyết nó. Con cần biết rằng để con được hạnh phúc
chính là mục tiêu cuộc sống của mẹ.
Khi
con đọc được những dòng này cũng là lúc mẹ đã rời đi.
Mẹ
để lại cho con căn nhà mà chính tay bố gây dựng nên, dành cho con. Con hãy chăm
sóc bản thân mình tốt, bảo quản ngôi nhà tốt, bởi vì không có gì quý hơn những
nụ cười trên khuôn mặt của con, và không gì khiến bố con tự hào hơn – ngôi nhà
của ông ấy – vô cùng đáng quý.
Đừng
lo lắng về mẹ bởi vì không có một người mẹ nào có thể hạnh phúc hơn mẹ vì có
con trong đời!
Luôn
luôn yêu thương con…”
Theo
ĐKN
CUỐC XE ÔM ... NHỚ ĐỜI ...!
9 giờ tối.. tại bến xe Xa Cảng Miền Tây...!
Xách túi đồ bước xuống xe đò.. nhận ngay một cái níu tay.. tui quay lại.. chú xe ôm đứng cong người nài nỉ :
- Đường giờ này mát mẻ lắm.. con đi giúp chú cuốc xe nha.. ai thấy chú tật nguyền như vầy cũng ngại đi.. nên chú chạy ế lắm.. con yên tâm đi.. chú chạy được mà.. và chạy cẩn thận lắm đó..!
- Dạ được rồi.. con đi..!
Đoạn đường hơn chục cây số từ Bến xe về Tao Đàn.. tui đã được nghe một câu chuyện đời.. một câu chuyện đến tái lòng..!
Chú 58 tuổi.. nhà ở quân 7.. cứ 5 giờ chiều chú ra bến xe chạy đến 5 giờ sáng hôm sau.. Trời ráo hay mưa.. chú không dám nghỉ ngày nào.. mỗi đêm có khi kiếm được trăm mấy hai trăm.. mỗi tháng phải đóng tiền bến hết chín trăm..!
Vợ chú đi nấu cơm CA phường.. lương có triệu mốt.. nhưng được cái họ hay bỏ bữa.. cô mang thức ăn về.. nhà khỏi đi chợ.. cô đòi đi kiếm chỗ làm thêm chú không cho.. chú nói một mình chú cực là được rồi.. mình là đàn ông.. cỡ nào cũng phải sống để lo cho gia đình..!
Tui bắt đầu thấy ngưỡng mộ chú sau câu nói này..!
Dù bạn bè đang đợi tui ở nhà.. nhưng kệ trễ hẹn cũng không sao vì tui đã bị cuốn vào câu chuyện của chú nên nghĩ mình cũng không cần vội.. tới đường Thuận Kiều.. thấy vai chú run run.. tui hỏi.. chú nói cái chân bị tật của chú hễ trời lạnh lại nhức.
- Thôi chú dừng xe lại đi.. để con chở cho..!
- Đâu có được.. ai làm vậy được con..!.. chú không sao đâu.. ráng chạy chút nữa.. về bóp dầu là hết mà..!
- Chú sợ con cướp xe hả..? Xe chú cà tàng lắm rồi nha.. con sẽ đưa túi xách con cho chú đeo nè.. chú dừng xe lại đi..!
Tui cũng chạy chầm chậm như chú.. thanh thản như đang chở Ba mình đi dạo mát..!
Ngồi sau lưng tui.. chắc ấm được chút đỉnh.. chú trải lòng hơn.
Chú khoe hồi trẻ.. Vợ chú đẹp lắm.. con gái Cai Lậy mà.. cô lên Saigon ở mướn cho nhà chủ mà chú đang làm bảo vệ ở đó.. Ba Má cô đâu có chịu chú.. bởi họ chê chú mồ côi mà lại còn nghèo nữa.. sợ cô khổ khi về với chú.. nhưng cô hỏng sợ.. cô bỏ nhà theo chú.. thế là Ba Má cô từ con gái..!
- Chú biết cô thương chú lắm nên chú muốn cô được sung sướng.. mà muốn vậy thôi chứ tới bây giờ cô cũng chưa được sướng ngày nào con ơi..!
- Sướng chứ chú.. làm lụng thì ai cũng phải làm thôi.. chỉ cần có người chồng thương mình là được rồi..!
- Thiệt hong con..?
- Hổng tin.. bữa nào chú về hỏi cô đi..!
Rồi chú khoe có hai thằng con.. thằng lớn 20t.. thằng nhỏ 13t.. đứa nào cũng rất ngoan.
- Em lớn đang còn đi học.. hay đi làm rồi chú..?
- Nó học giỏi lắm con.. học năm 3 Đại học Sư Phạm.. mà nó đẹp trai lắm à nha.. nó có hiếu lắm.. hong bao giờ dám xài tiền..!
- Nhìn chú con cũng nghĩ hồi trẻ chú cũng đẹp trai mà..!
- Ừ.. thì…...
Tự nhiên chú ấp úng trong lời nói như nghèn nghẹn...
Câu chuyện còn đang dang dở.. thì đã tới nơi.. xuống xe.. chú nói bớt 20 ngàn cho cái công tui đã chở chú.
Câu chuyện còn đang dang dở.. thì đã tới nơi.. xuống xe.. chú nói bớt 20 ngàn cho cái công tui đã chở chú.
- Chú bớt phân nửa luôn đi.. hehe..!
- Sao cũng được mà con..!
Trả tiền cho chú.. tui dắm dúi một ít vô tay chú.. dặn dò :
- Chú về mua cho cô cái áo mới đi.. áo màu tím nghen chú.. con tin là cô sẽ thích.. mà cũng phải mua thêm cho chú một cái nữa.. cô mặc áo đẹp mà áo chú thì cũ quá hong có xứng đâu nha.. mà quên nữa.. hai thằng nhỏ.. mỗi thằng một cái nữa nhe chú..!
Cúi sát nhìn vào số tiền tui vừa đưa.. tay chú run lên.. chú níu tay tui.. tui ghẹo thêm :
- Tính cám ơn con nữa hay gì đây.. thôi khỏi.. mai mốt có gặp lại con.. chú chở rẻ cho con là được rồi ha.. hehe..!
- Hỏng có.. hồi nãy chú hỏng dám kể hết.. thằng con lớn của chú đó.. tại chú.. nhớ nó quá nên chú tưởng tượng ra vậy thôi.. chứ.. sau khi thi đậu Đại học.. nó bị tai nạn.. nó mất rồi con ơi.. tới giờ.. mà chú còn chưa tin là nó đã chết.. con yên tâm.. chú sẽ lấy tiền này mua cái áo mới.. để lên.. bàn thờ cho nó..!
(Nguồn:Sưu Tầm)