Lúc nào trông cô ấy cũng tất ta, tất tưởi, đầu bù, tóc rối, áo quần xộc xệch, làm việc gì cũng vội vội, vàng vàng nhanh chóng cho xong để bế ẵm con.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi vẫn thường tự hào với đám bạn nam sinh viên cùng khóa rằng người yêu tôi tuy không xinh, nhưng em là cô gái thuần quê, hiền lành, giản dị và thật thà như đếm.
Tình yêu sinh viên nghèo nhưng đầy mộng mơ, lãng mạn. Ra trường sau khi cả hai đã ổn định công việc, tôi mới đưa em về nhà ra mắt bố mẹ và vợ chồng chị gái tôi.
Cả gia đình đều quý mến em, đám cưới của chúng tôi được tổ chức ở quê em và ở thành phố nơi gia đình tôi đang sống. Quà mừng cưới là một căn hộ tập thể nho nhỏ, đủ cho đôi vợ chồng trẻ đầm ấm bên nhau.
Chúng tôi định sẽ “ vui chơi thoải mái “ một thời gian rồi hẵng sinh em bé, nhưng bố mẹ và chị gái tôi không đồng tình, bởi nhà có 2 chị em, chị tôi thì lấy chồng ở riêng, toi lại là con trai một.
Bố mẹ bảo không đẻ bây giờ, mai kia các cụ già yếu chẳng giúp gì được. Vả lại biết đâu Trời thương cho thằng cu đích tôn thì còn gì bằng.
Thôi thì chiều ý các cụ, tôi động viên vợ bồi dưỡng sức khỏe để sinh em bé. Mấy tháng sau thì vợ báo có tin vui và như cầu được, ước thấy, em sinh cho họ tộc nhà tôi một thằng cu bụ bẫm, khỏe mạnh giống tôi như tạc.
Hai bên nội ngoại phấn khởi, thay nhau chăm sóc hai mẹ con cô ấy, nên hầu như mang tiếng trai nuôi vợ đẻ mà tôi cũng chẳng phải nhúng tay, động chân vào việc gì.
Có lẽ do đạt được ý nguyện mà bố mẹ tôi chăm vợ tôi kỹ lắm, có thức ăn gì ngon, bổ dưỡng là ông, bà bắt vợ tôi ăn cho bằng hết. Tự tay bà nội chế biến, bê vào tận phòng, dỗ vợ tôi như dỗ đứa trẻ, mục đích là bắt vợ tôi ăn để có đủ sữa cho thằng cu bú.
Sau 3 tháng ở cữ mà vợ tôi tăng đến hơn chục ký, vốn thấp bé nay tăng cân đến chóng mặt, quần áo chật hết, chị tôi sắm cho mấy bộ rộng rãi, vợ mặc vào trông không khác gì cái thùng phi di động.
Từ khi có con, vợ tôi như thay đổi tính nết, cô ấy dành tất cả cho con mà không để ý gì đến bản thân mình. Đi làm thì thôi, về đến nhà nhìn thấy vợ, tôi phát chán.
Lúc nào trông cô ấy cũng tất ta, tất tưởi, đầu bù, tóc rối, áo quần xộc xệch, làm việc gì cũng vội vội, vàng vàng nhanh chóng cho xong để bế ẵm con. Cô ấy làm như cả bà nội lẫn bà ngoại trông cháu không bằng cô ấy vậy.
Còn một việc bức xúc nữa, nói ra thì ngượng mà không nói thì không chịu được. Đấy là vợ tôi đứng đâu, ngồi đâu cũng có thể vạch áo ra cho con bú được.
Đồng ý là con đói, mẹ phải cho bú, nhưng cho thế nào kín đáo, lịch sự một tí, đằng này, lắm hôm trước mặt bố chồng, anh rể hay mấy đứa bạn đồng nghiệp nam đến thăm, cô ấy cũng vô tư, thản nhiên thực hiện thiên chức như chỗ không người.
Đến khi thằng cu được gần 1 tuổi, vợ có nhu cầu đi siêu thị mua sắm ít đồ cho 2 mẹ con, tôi bảo để con ở nhà cho bà nội trông, cô ấy dứt khoát bế nó theo. Đến khi con khát sữa, cô ấy ngồi bệt luôn xuống giữa 2 kệ hàng vạch áo cho con bú, mặc người qua lại khó chịu vì vướng víu, vì ngượng ngùng.
Tôi có góp ý thì vợ làm mặt giận bảo cô ấy có xấu xí, có mất dáng hay nọ kia cũng vì con. Cô ấy chấp nhận tất cả, miễn sao con khỏe mạnh, mau lớn là được rồi.
Cô ấy lấy thằng bé ra để biện minh tất cả các việc làm không hay của mình, khiến tôi thật khó xử. Càng ngày tôi càng thấy chán. Người ta cứ ca ngợi “ gái một con trông mòn con mắt “ còn em thì gái một con trông như mẹ mướp.
Nói thật, nhiều khi muốn “ hâm nóng tình yêu “ cùng vợ mà thấy em xập xệ, lôi thôi, xuống cấp trầm trọng mà tôi hết cả hứng. Tôi phải làm gì để vợ biết là tôi đang chán em đây?
SƯU TẦM TỪ INTERNET
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét