Một buổi chiều nọ ba cha con tôi đang chơi trò vật lộn ì xèo trên sàn nhà. Bà xã đi đâu về mặt hầm hầm, bước vào nhà ngồi cái phịch xuống ghế sofa, chưa kịp nóng đít bả đã đứng dậy vỗ tay bôm bốp ra hiệu yên lặng. Cha con tôi lập tức giã từ cuộc chơi kéo lại ngồi quây quần dưới chân mẹ nó, ngỏng cổ chuẩn bị nghe thông báo, cứ như là thánh chỉ đến thần dân rạp đầu đón nhận vậy.
- Cha con anh coi thử em dạo này có mập không? Vừa nói bả vừa đứng dậy xoay một vòng 360 độ.
Tôi chưa kịp nói gì, thằng con đầu 6 tuổi đã nhảy cẫng lên la lớn:
- Mẹ mập, mẹ mập!
- Em có da có thịt tức em mạnh khỏe, không có bệnh tật gì thì tốt chứ có sao đâu – Tôi cẩn thận tránh dùng chữ mập, từ tốn nói mà trong lòng không biết chuyện gì sẽ xẩy ra tiếp theo
- Như vậy cha con anh cũng nói em mập? Hèn chi tụi con Huệ, con Lan trong hãng cứ nói dạo này bà ăn cái gì mà mập quá vậy, làm em tức muốn chết – Mặt bà xã bổng đanh lại – chê bà hả, bà sẽ đai-ét thử coi ai mập hơn ai!
Nói là làm, bà xã tôi sẽ đai-ét! Ai đó trên đời này bảo diet là tốt cho sức khỏe, cho thân hình thêm đẹp chứ đối với cha con tôi đó là tai họa! Bả mà đai-ét thì cha con tôi cũng phải đai-ét theo, cả nhà diet, người người diet, thế có chết không chứ? Thật tình mà nói tôi khoái bà xã tôi có da có thịt, trông bả vừa khỏe mạnh vừa xếch xi. Da thịt bả láng mướt và mát lạnh đẹp muốn “chớt” luôn, vậy mà bả còn đòi diet cái nỗi gì. Cưới nhau đã hơn chục năm, mỗi lần ngồi ngắm cái tướng núng nính của bả đi đi lại lại dọn dẹp tôi còn xốn xang bấn loạn tinh thần nữa là. Trong lòng tôi bả là hoa hậu, là tiểu thơ, là những gì đẹp nhất, bả chiếm trọn trái tim tôi không còn một chỗ nào “vacancy” hết trơn. Bả như bây giờ tôi đã thấy đẹp lắm rồi. Hổng phải khoe khoang chứ tôi cũng có con mắt thẩm mỹ lắm. Hồi đó cả cái lớp ESL hơn hai chục cô, tôi chấm bả cái một liền. Hổng cần quyền quý cao sang gì hết, cứ bình thường giản dị biết yêu chồng thương con là đủ rồi.
Sáng nay bả đi chợ về, cha con tôi hì hục khiêng vô một đống rau. Nhìn đống rau sắc mặt tôi đã xanh rờn rồi chưa nói tới việc xơi cả tuần cả tháng. Thực đơn cho gia đình tôi từ này trở đi có sự thay đổi lớn lao. Thịt, tôm, cá, cheese, bơ, sữa, trứng, Coke, Pepsi, Mountain Dew…. là những món rồi đây sẽ trở nên xa lạ với chúng tôi. Thay vào đó là rau và đậu hũ, đậu hũ và rau. Mấy ngày đầu món canh hẹ nấu đậu hũ và đậu hũ sốt cà chua kể cũng ngon miệng, nhưng ăn suốt tôi đâm sợ luôn, sợ đến nỗi có đêm nằm mơ tôi thấy một tảng đậu hũ to bằng cái nhà từ trên trời rớt xuống cái bịch đè lên tôi, càng vẩy vùng, nó càng đè bẹp dí tôi xuống đến nỗi thở không ra hơi. Nghe tiếng tôi la ú ớ bà xã lay tôi dậy hỏi nằm mơ thấy cái gì mà la lối om xòm? Tôi sợ hết hồn hết vía, mồ hôi đầm đìa như tắm. Nghe bả hỏi nhưng tôi đâu dám khai thiệt, sợ bả bảo rằng tôi nói móc nói mỉa bả sanh chuyện không hay, thôi thì đành phải nói láo rằng tôi thấy một bầy ngựa… cái rượt tôi chạy trối chết.
Chưa hết tuần đầu, thằng con lớn tôi đã càm ràm, mẹ nấu món gì yucky quá nó ăn hổng dzô. Tội nhứt là thằng em mới có 4 tuổi mỗi lần đút cơm là nó rùng mình phun ra hết. Đến tôi là sư phụ ăn cơm trộn bobo ngày trước ở khu tập thể sinh viên còn chịu hổng thấu huống chi tụi nó sanh bên này, ăn đồ Việt Nam đã là khó khăn rồi. Thương tụi nó qúa cỡ, chiều nào đi làm về tôi cũng lén mua pizza, Burger King, Big Mac, Happy Meal cho chúng. Có bữa cha con đang ăn pizza mẹ nó về, cả ba dzọt vô closet vừa ăn vừa trốn. Nghe mẹ nó kêu quá nên tôi cho thằng lớn chạy ra do thám tình hình. Mẹ nó hỏi con ăn cái gì đó? Nó nói ba dặn hổng được nói với mẹ là ba mua pizza. Tôi trong này nghe mà chưng hửng luôn. Cái thằng, dặn đi dặn lại mấy lần cuối cùng cũng làm lộ bí mật. Biết tội, cha con tôi dẫn nhau ra nộp mình tự thú. Bà xã hổng nói tiếng nào, chỉ hỏi một câu có lệ là cha con anh ăn cơm chưa? Thằng nhỏ 4 tuổi phang liền con ăn pizza rồi ngon lắm, mẹ muốn ăn hông? Thiệt tình, dấu cái đầu lại lòi cái đuôi.
Tánh bà xã tôi cứng rắn và hơi ngang bướng, hễ bả muốn làm cái gì là làm cho bằng được mới thôi. Bả quyết định đai-ét là làm ngay lập tức không nấn ná chờ đợi gì hết. Mọi hôm đi làm, bả mang theo một gà mèn cơm đầy nhóc, còn thêm đủ lọai đồ ăn vặt, kẹo bánh, chuối khô, trái cây … thấy mà phát sốt, giờ chỉ mang theo chút xíu cơm còn ít hơn cơm tù cải tạo nữa. Tôi chợt lo lắng cho bả, công việc thì nặng nhọc, ăn uống mà không đầy đủ làm sao cáng đáng nỗi, đổ bịnh ra đó thì khổ. Đi làm mệt như vậy chưa đủ, về nhà bả còn lôi trong nhà kho cái máy đi bộ lau chùi sạch sẽ, ngày nào cũng đi đi chạy chạy làm cha con tôi mấy phen chóng mặt tối tăm mặt mày. Ngày xưa con đường từ phòng ngủ đến cái tủ lạnh vô cùng tấp nập, thậm chí lâu lâu còn bị kẹt đường nữa. Thằng em lấy ice cream, thằng anh lấy cool aid, bà xã lấy trái cây, rồi mới đến tôi, cái gì còn sót là tôi vơ hết, cả nhà tập trung ở phòng khách coi tivi. Ngày nay chẳng còn mấy ai còn “chạy” tuyến đường đó nữa, có chăng thì đó là phản xạ vô điều kiện đã xa xôi lắm rồi, đi ngang qua tiện tay mở ra xem có cái gì ăn được không, dù biết rằng cái tủ lạnh trống không.
Tháng đầu qua cái vèo, tôi thầm cầu mong cho bà xã bỏ cuộc không đai-ét nữa, nhưng dường như ý chí của bả quá sắt … máu. Tôi không còn cách nào khác là phải tuân theo mệnh Trời. Trời thương thì tôi nhờ, Trời ghét thì tôi chỉ có nước… khóc ròng. Đai-ét, đẹp đẽ đâu không thấy, tôi chỉ thấy bả càng ngày càng tiều tụy, mặt mày bơ phờ như thiếu ngủ, ít nói, ít cười, hay than mệt và không còn chơi chung với cha con tôi như trước nữa. Công bằng mà nói bả có xuống cân thiệt, nhưng tôi hoàn toàn không thấy bả đẹp thêm chút nào. Biết như vậy như tôi nào dám nói ra. Tôi đã từng nếm trải những kinh nghiệm đau thương khi dám chê bà xã già và không đẹp, dù đó là lời nói chơi 100%, có hai thằng nhóc làm chứng. Lần đó bả giận tôi suốt một tuần, không thèm nói chuyện. Cuối cùng thì bả bảo em già và xấu anh lấy em làm gì? Tôi còn biết làm gì hơn là xin lỗi, tỏ lòng sám hối ăn năn và dốc lòng chừa cãi.
Tính đến nay bả mất cũng gần 10 pound rồi. Đã hơn mấy lần chúng tôi nghe lời xầm xì sau lưng, “Ối giời sao cô ấy ốm quá vậy?” “Ốm thấy mà ghê?” Có người còn hỏi thẳng vợ chồng tôi: “Ủa em bị bệnh hay sao mà ốm và xanh quá vậy?” Gặp tình cảnh như vậy tôi đành nhào ra đỡ đạn: “Dạ tại lo lắng chuyện con cái nhà cửa nên hơi ốm một chút.” Cái từ “hơi ốm” của tôi là nói thách đấy, chứ thật tình ốm quá đi chứ còn gì nữa. Từ một người đàn bà có da có thịt, trắng trẻo, hồng hào trở thành một người tiều tụy xanh xao như dân kinh tế mới hỏi sao người ta không thắc mắc? Tính đến nay bả mất cũng gần 10 pound rồi. Lắm lúc sẵn dịp đi chợ tôi muốn dẫn bả tạt ngang quầy thịt, biểu ông Mễ cắt giùm một cục mười pound, đưa cho bả coi bả đã mất chừng đó thịt biểu sao không ốm o gầy mòn. Còn nữa, bao nhiêu quần áo ngày trước phải xếp lại cho vào túi nilon nhét hết vào closet, rồi lại đi shopping mua quần áo mới.
Nói đến chuyện shopping cùng bà xã là tôi sợ đến tháo mồ hôi trán rán mồ hôi hột lận. Ngày trước khi chưa cưới nhau tôi còn gồng mình để đẹp lòng người yêu, bây giờ thiệt tình tôi chịu hổng nỗi nữa, chắc là có tuổi nên hay mắc cái chứng chóng mặt trong mấy khi đi shopping chăng? Bả hay trấn an tôi rằng anh phải thông cảm chứ, phụ nữ tụi em mua quần áo cần phải lựa chọn nhiều mới được. Mà bả có chọn nhiều gì cho cam. Cha con tôi chờ cả buổi trời, bả lựa và thử có mười mấy cái áo và chục cái quần, cuối cùng bả quyết định mua cái xách tay on sale! Khổ nỗi mỗi lần đi đâu là cả gia đình phải đi chung, cái truyền thống tuy tốt đẹp nhưng làm khổ cha con tôi không ít.
Đã ba tháng sống lây lất trong thảm cảnh đai-ét, ba tháng sao mà nó dài hơn cả thế kỷ, ba tháng với biết bao cơn mộng mị kinh hoàng. Rồi dịp may cũng đến, giữa đường hầm tối tăm bỗng lóe lên một đốm sáng hy vọng. Tự nhiển tự nhiên bà xã tôi bị lở miệng, tiếng Mỹ hay gọi là canker sore ấy mà. Lúc đầu chỉ mọc sơ sơ vài nốt nhỏ bên trong môi trên, chuyện này bả vẫn thường hay bị, chỉ vài ba ngày một tuần là khỏi. Nhưng lần này không phải vậy. Càng ngày nó càng sưng to, sưng vều đỏ chót như cái hotdog vắt ngang làm tôi sợ hãi vô cùng. Lập tức đem bả đi bác sĩ. Đợi làm đủ loại kiểm tra xong, bác sĩ bảo bả bị thiếu vitamin! Đó, tôi nói có sai, ăn uống không đầy đủ làm sao đủ sinh tố. Cái miệng bà xã tôi đang đỏ mọng đẹp như mơ thế kia ai chơi ác gắn cái hotdog bự tổ chảng lên môi của bả hỏi sao tôi không rầu!
Một buổi chiều nọ đang bận túi bụi với đống hồ sơ sổ sách của công ty, tôi phải giải quyết gấp, thời gian không còn nữa. Bỗng có tiếng phone reo, một cô từ đầu giây bên kia nói rằng: “Bà xã của anh bị xỉu trong khi làm việc, hiện đang nằm ở nhà thương Saint Edward, anh cần đến gấp”. Tin như sét đánh ngang tai, tôi tung mớ hồ sơ đang cầm lên cái ào, tông cửa chạy như bay ra bãi đậu xe.
Bà xã tôi nằm trên giường mắt lim dim coi bộ mệt mỏi lắm. Trông sắc mặt tiều tụy của bả tôi đau đớn như đứt bảy tám khúc ruột. Vừa giận đến tím gan vừa thương tràn trề, hỏi làm sao tôi chửi bả cho được. Vội vàng lấy khăn nhúng nước lạnh, Tôi cẩn thận lau hết những giọt mồ hôi còn sót lại trên khuôn mặt trái xoan của bả, vén những cọng tóc lòa xòa sang một bên cho gọn ghẽ, xong tôi ngồi bên cạnh nắm lấy tay bả như thầm muốn nói rằng có anh ở đây, em đừng sợ gì hết, anh sẽ bảo vệ em đến hơi thở cuối cùng … câu này hơi cải lương nhưng kỳ thực lòng tôi là như vậy đó. Tôi thầm câu xin Chúa, Phật, Đức Mẹ, Ông bà tổ tiên hộ phù cho bả được bình yên vô sự là con … hứa sẽ làm nhiều việc thiện chớ ăn chay, con ăn hổng có nỗi nữa các Đấng ơi. Chợt một giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt bà xã, bả biết tôi yêu bả đến chừng nào. Bả mở mắt ra, tôi lo lắng hỏi liền:
- Em ra sao rồi?
- Em đói bụng lắm anh à − bả thều thào
- Được rồi em muốn ăn gì anh đi mua ngay – Tôi sốt sắng
- Anh mua cho em tô phở, em thèm phở quá – Bả trả lời
- Được rồi, em ăn phở gì? – Dù biết bả thích loại phở nào nhưng tôi vẫn hỏi
- Cho em phở tái chín, bò viên
- Ok, anh đi ngay đây – Tôi đứng dậy định đi ra.
- Anh kêu thêm nước béo và giá trụng hành trần cho em nha – Bả nói tiếp
Tôi gật đầu đi vội ra cửa, bả còn ngoắc tay nói theo:
- Tô lớn nha anh...
NHỮNG KIỂU SỢ VỢ
Bệnh sợ vợ không biết có
phải là một hidden desease (bệnh ngầm) chung ở đa số nam nhi đại trượng phu hay
không hay là một bệnh bẩm sinh sẵn có từ khi chào đời bởi vì ngay chính bản
thân họ, họ không thể nào tự phát giác ra được mà chỉ có người ngòai mới nhận
thấy thôi, còn riêng đối với họ thì đó là normal đương nhiên phải vậy, vợ
không sợ chớ sợ cái gì, đầu óc họ dường như đã mụ mị, đã bị trúng tà hay bị mê
hoặc bằng một thứ bùa mê tự chế của các bà vợ yêu quý nhưng đầy phù phép
khiến họ có ảo tưởng là họ yêu vợ, chìu vợ chớ chẳng hề có chuyện sợ ở đây
.
Ai dám nói rằng ta sợ vợ
Chỉ ga-lant mắc mớ chi
ai
Bởi muốn cho êm ấm trong
ngòai
Yêu chìu vợ phải đâu sợ
vợ
1-
Ông supervisor của tôi
là một người Úc gốc Anh chính cống có bà vợ người Hoa đến từ Mã Lai. Hai ông bà
có ba đứa con tòan là gái cho nên trong gia đình dĩ nhiên là âm thịnh dương
suy như mẫu hệ. Bà vợ ông không phải chằng tinh gấu ngựa dữ dằn gì nhưng
không biết sao ông lại… sợ, một nỗi sợ không tên tuổi, vô căn cớ và vô thời hạn.
Ông đã nhiều lần thố lộ với đám đệ tử rằng xưa nay ông chưa hề làm trái ý nàng
hay quyết định một chuyện gì mà không thông qua ‘’lệnh của bà’’. Bất cứ chuyện
lớn chuyện nhỏ gì trong nhà cũng do nàng ‘’phê chỉ’’ mặc dù trước đó cả
hai đã có bàn bạc với nhau cho có vẻ đồng vợ đồng chồng. Nhưng thật ra nếu như
muốn tát cạn biển đông thì phần thắng phải thuộc về nàng, biết thân thì đừng
bao giờ ‘’say no’’mà bị thất sủng chỉ khổ thân thôi. Cứ ‘’say yes’’ tất tật thì
sẽ yên nhà yên cửa lại còn được vợ cưng yêu, chăm sóc hết lòng hết dạ. Nghe đến
đây chắc có nhiều đấng ông chồng ấm ức tức cành hông cho là cha này râu
quặp trùm sò quá, tại sao lại để cho vợ cầm quyền ‘’nhiếp chính’’ thì còn ra
cái thể thống gia trưởng đại trượng phu cái nổi gì. Ấy vậy mà đối với ông thì:
Lý của vợ bao giờ cũng đúng
Đừng bận tâm thắc mắc
chi chi
Vợ muốn sao cũng cứ ‘’ừ
‘’đi
Rồi sẽ thấy gia đình
hạnh phúc
Hoặc là ‘’khôn ngoan
cãi lý người ngòai, vợ nhà đừng cãi có ngày ra sân’’. Ông đã mặc nhiên coi
đó là luật mặc dù bất thành văn và ông còn rất tự hào về chuyện nể vợ của ông
nữa là khác. Mỗi khi đề cập tới vợ con ông, ông đều tỏ ra trân trọng và sùng
bái gọi bằng ba chữ ‘’My little ladies’’. Nhà có bốn little ladies để cho ông
phục vụ nuông chìu làm ông già trước tuổi và sớm bạc đầu nhưng ông sẵn sàng
chấp nhận coi đó là hạnh phúc trời ban, do đó ông chẳng bao giờ phản kháng hay
bất mãn than phiền với vợ con mà chỉ thỉnh thỏang chia sẻ với đồng nghiệp
trong sở làm những khi giải lao tea break hoặc lunch time .
Tuy là cấp trên của chúng
tôi nhưng sau nhiều năm làm việc chung, ông coi đám “lâu la’’ chúng tôi như em
út thân tình nên thường đem chuyện nhà kể lể tâm sự. Lúc nào ông cũng bắt
đầu bằng mấy chữ ‘’You know mate ‘’ và làm bộ ngập ngừng cà lăm cà lặp ở chữ
‘’little’’, ‘’my litt.. littl… little lady…’’ để cho người nghe chú ý và
thấy là ‘’little lady’’ của ông rất quan trọng, (mà quan trọng thật vì vợ ông
là một mục sư giáo hội tin lành, cả ông cũng vậy). Rồi ông bắt đầu tả oán thế
này thế nọ nhưng bằng một vẻ mặt rạng rỡ thích thú chừng như ông rất sung sướng
khi có dịp khoe ra cái ‘’thú đau thương’’ đó với mọi người chớ không có vẻ gì
là fed up phiền hà.
Mỗi ngày ông đi làm,
nàng đều pack lunch cho ông, thường là sandwiches và trái cây, tiện lợi gọn
gàng để ông có thể ngồi tại bàn làm việc mà ăn. Một bữa nọ có lẽ nàng muốn đổi
khẩu vị cho ông nên làm cơm hộp thay vì sandwich như thường lệ. Giờ lunch hôm
đó, ông xuống phòng ăn chung của nhân viên lục lạo trong tủ lạnh tìm hộp cơm
của mình ra hâm nóng lại. Reheat xong ông ngồi vào bàn cạnh bên tôi mở
hộp ra, nhìn thấy mấy miếng gà hấp béo ngậy bóng mướt thơm nức mùi
gừng hành được sắp đều trên mặt hộp cơm, ông hít một hơi khoan khóai rồi chép
miệng reo lên:
-Oh! My little lady is
wonderful. She always look after me perfectly. Today she prepares Hai Nam
chicken rice for me. What a yummy! (Nàng tiên bé nhỏ của tôi thật tuyệt vời.
Lúc nào nàng cũng chăm sóc tôi chu đáo. Hôm nay nàng cho tôi ăn món cơm
gà Hải Nàm. Ngon làm sao!)
Trong mỗi bữa ăn trưa,
bọn nhân viên chúng tôi hay có thói quen là ‘’đấu đồ ăn’’ với nhau, đứa nào
cũng đứng núi này trông núi nọ, ngồi trước hộp cơm của mình mà mắt thì cứ nhìn
qua hộp cơm thằng khác coi nó có ăn món gì ngon lạ hơn mình để mà so bì rồi về
nhà mè nheo với vợ, với mẹ hay với chị, đòi ăn món đó cho được như con nít vô
trường mà thấy mấy đứa bạn có đồ chơi gì mới thì về nhà nhứt định đòi ba má
phải mua cho giống như vậy. Không mấy thuở mới có dịp ngồi ăn chung với chúng
tôi nhưng hình như ông cũng bị lây cái tật ‘’nhìn qua nhà hàng xóm’’ như chúng
tôi hồi nào không biết mà trước khi cho chiếc nĩa vào hộp cơm, bất giác ông
cũng đảo mắt liếc vòng quanh một lượt rồi mỉm cười đắc ý khi thấy hộp cơm của
mình ngon lành bắt mắt nhứt trên bàn. Tôi thấm ý giả bộ súyt soa thèm thuồng:
- Yours one is the best
John, just delicious! You’re so lucky to have your little lady! That is why!
(món ăn của ông là ngon nhứt đó John, ông may mắn có được nàng tiên bé nhỏ, hèn
chi!).
Ông gật gù hả hê nói:
-That’s why, you know
mate!(Bởi vậy, cậu biết đó!)
Ông nói như vậy với tôi
là vì ông biết rằng tôi là người thấu hiểu ông nhứt ở cái sự nể vợ của ông qua
những mẩu chuyện ‘’thờ bà’’ ly kỳ mà ông thường chia sẻ, chẳng hạn như câu
chuyện sau đây. Có một buổi sáng nọ ông tới sở làm sau tôi (thường thường ông
có thói quen tới sớm hơn mọi người) với vẻ lờ đờ mệt mỏi như thiếu ngủ. Tôi máy
móc chào:
- Good morning, John,
how are you?
Một thành ngữ xã giao,
hỏi mà không cần câu trả lời, ai dè ông đáp lại rằng:
-No, no mate, not good
at all! So sleepy !(không khỏe chút nào hết, buồn ngủ quá!)
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
-Why? What’ s up? (Sao
vậy? Bộ có chuyện gì hả?)
Hình như chỉ chờ có
người khơi lên là ông tuôn ngay ‘’mạch sầu’’:
-You know mate,
litt…littl…little lady drove me crazy. (Cậu biết không, nàng tiên nhỏ làm tôi
khùng luôn).
Ông nói chiều hôm qua đi
làm về, vì mùa hè cho nên dù đã 6 giờ chiều trời vẫn còn sáng chói, sau khi cho
ông giải khát một ly cam vắt ngon tuyệt vời, little lady của ông mới bảo ông ra
làm vườn với nàng vì hồi trưa nàng đã đi nursery mua một mớ hoa đủ lọai để
trồng ở vườn sau. Gì chớ làm vườn là chuyện nhỏ thôi, cũng là một thú tiêu
khiển giúp thư giản đầu óc sau một ngày làm việc căng thẳng nên ông rất hăng
hái chìu nàng. Đào xới, nhổ cỏ dại, trồng bông tới khi mặt trời sắp lặn
nàng mới chịu cho nghỉ, lúc đó ông đã bủn rủn tay chân vì đói, tưởng đâu vào
nhà sẽ được ăn ngay ai ngờ nàng thỏ thẻ nói hôm nay em không có nấu cơm, chúng
mình đi nhà hàng ăn vậy. Thế là ông phải lẹ lẹ đi tắm rửa thay đồ lấy xe chở
nàng ra ngoài kiếm một quán ăn có những món nàng thích. Ăn xong nàng bỗng nổi
hứng đề nghị đi movie, lúc đó là đã hơn 10 giờ đêm. Ông nghe như sét đánh ngang
mày, lấp vấp nói:
-Hôm nay mới thứ năm mà,
ngày mai anh còn phải thức sớm đi làm nữa, để weekend đi cưng.
Nàng bèn bỏ giọng Điêu
Thuyền tình tứ ngọt lịm:
- Không được, em muốn đi
ngay bây giờ mới thú vị bởi vì em muốn tìm lại cái cảm giác thơ mộng buổi
ban đầu thuở chúng mình mới gặp gỡ hò hẹn yêu thương. Lâu quá mình không có dịp
romantic, đi chơi khuya với nhau, chìu em đi mà. Mai sáng dậy không nổi thì lấy
sick leave một bữa ở nhà nghỉ ngơi chớ gì, đời người có mấy khi được phóng túng
lãng mạn buông thả như vậy. Lúc nào mình cũng phải đóng mình trong khuôn khổ
đạo mạo gương mẫu trước mặt mọi người, lúc nào mình cũng bị công việc và
áp lực bao vây thật ngột ngạt mệt mỏi. Lâu lâu cũng nên dễ dãi thỏai mái với
mình một bữa cho đời còn chút gì đáng yêu đáng sống chớ ngày nào cũng như ngày
nấy anh không thấy chán hay sao?
Thế là ông thấy little
lady của ông có lý, ông phải méo mặt làm theo ý nàng cho nàng khỏi mất hứng
thất vọng chớ chẳng còn cách nào khác hơn. Coi phim xong về tới nhà là đã 1 giờ
rưởi khuya, may phước nàng cũng đã quá mệt nên nhào ra ngủ ngay chớ không còn
đòi romantic gì thêm nữa, nếu không thì hôm nay ông chỉ có nước lấy sick
leave ở nhà for sure.
Đó chỉ mới là một trong
ngàn lẻ một chuyện mà ông phải làm vui lòng little lady thần tượng của ông để
giữ hạnh phúc gia đình, còn biết bao nhiêu chuyện mà ông đã ép mình chịu đựng
để vượt qua từ khi ký giấy chung thân với nàng. Nghĩ tới việc này nếu là
tôi, chắc tôi phát sốt nổ bùng cái đầu lên được. Tôi nghĩ có lẽ vì ông là một
mục sư nên mới có đức tính nhẫn nại độ lượng như vậy hoặc là ông muốn chứng tỏ
ông là một người chồng galant đúng điệu tây phương, một real gentleman,
người đàn ông lịch sự dịu dàng, nhứt là với bà đầm của mình. Poor gentleman!
Và đó cũng chỉ mới là
chuyện little lady vợ ông thôi, còn những ba little ladies con gái ông nữa. Khi
một trong ba đứa kết hôn, nó đòi tổ chức đám cưới theo kiểu trong film ‘’Father
of the bride’’, ông phải lấy family leave nghỉ một tuần ở nhà để che lều dựng
rạp và trang hòang nhà cửa theo đúng như trong movie. Các con ông đã quen được
nâng như trứng hứng như hoa cưng chìu từ nhỏ, tôi nghĩ tội nghiệp cho những tên
nào xấu số phải làm rể ông, làm chồng mấy cô little ladies này. Thà chết sướng
hơn.
2-
Tôi có quen vài thằng
bạn tuy không thân lắm nhưng thỉnh thoảng cũng đi chơi đi ăn chung với nhau vào
dịp cuối tuần. Trong nhóm có một thằng tên Bảo rất ghiền thuốc lá nhưng con vợ
nó đã cấm tuyệt từ khi hai đứa nó cưới nhau. Biết tánh vợ rất cương
quyết, Bảo giả vờ ngoan ngỏan như con ngựa đã thuần, tuyệt đối không đụng tới
điếu thuốc trước mặt vợ.
Có một tối weekend, cả
đám ba bốn cặp rủ nhau đi club ăn uống nghe nhạc, trong lúc vợ Bảo đang miên
man hừng chí tán gẫu với bạn bè, anh ta bèn đứng dậy giả vờ đi toilet rồi trốn
luôn trong đó mồi một điếu thuốc đã lận sẵn trong túi quần. Vừa hút anh
ta vừa nhìn chừng ra chỗ vợ ngồi coi cô nàng có sinh nghi rảo mắt kiếm mình hay
không. Vừa lúc ấy, tôi bước vào, thấy tôi anh ta để ngón tay trỏ lên miệng
“sụyt suỵt’’ ra dấu bảo im và lấm la lấm lét chỉ bà vợ bên ngòai :
-Đừng có nói tui ở trong
này nghe cha, bả mà biết tui hút thuốc là chết với bả.
Tôi lấy làm lạ nghĩ thầm
trong bụng sao kỳ lạ vậy, hút có điếu thuốc chớ có phải mèo mỡ ăn vụng gì
đâu mà phải trốn chui trốn nhủi, sợ gì mà sợ vô lý quá nhưng tôi giả vờ như
mình cũng là người đồng cảnh cùng xuồng với anh ta, tôi xởi lởi trấn an:
-Ối xời, cần gì phải
dặn, vụ này tui biết quá mà, bà xã tui cũng không cho tui hút thuốc đâu nhưng
lâu lâu ra ngòai chơi với anh em thì hút xã giao một hai điếu bả cũng thông cảm
không nói gì.
Bảo nghiêm chỉnh lắc
đầu:
-Với bà xã tui thì không
có vụ xí xóa thông cảm đó đâu, bả biết tui lén hút thuốc là bỏ tui cái rụp đó.
Thôi bây giờ tui ra trước, coi như không có gì nghe.
Và anh ta rửa tay rửa
mặt, súc miệng hai ba lần cho hết mùi khói thuốc rồi mới lấy vẻ điềm tĩnh bước
ra ngòai. Tôi nhìn theo chỉ biết lắc đầu… không hiểu nổi.
Còn một thằng bạn khác
tên Cường có cô vợ người Hoa nhưng sinh đẻ ở Lào. Mỗi khi muốn làm chuyện gì
anh ta cũng nói ‘’tao tính vậy đó nhưng phải hỏi lại ‘’bà Lào’’ cái đã, chớ tao
mà qua mặt bả là không qua nổi con trăng này’’. Cường không sợ vợ đến nỗi
mất hồn bạt vía nhưng rất nể vợ bởi vì cô nàng là cái phao, là thần tài của anh
ta những khi anh ta xấc bấc xang bang cháy túi cạn tiền.
Cô nàng có job ngon, làm
senior accountant đồng thời là supervisor trong một công ty lớn, lương một năm
gần 100K chớ không như anh ta bá nghệ buông cái này bắt cái kia rốt cuộc không
có job nào nên thân nên hình. Không biết có phải tại vì anh ta sinh nhằm năm
con ngựa nên có cái huông chạy lọc xọc hòai không thể nào ngồi yên một
chỗ ‘’nhứt nghệ tinh nhứt thân vinh’’ như người ta. Ba hồi làm công, bốn
hồi làm chủ, hết nhập cảng thực phẩm Á châu bỏ mối cho các shops tới mở tiệm
bán computer accessories.
Cuối cùng con ngựa không
chịu nổi tù túng dẹp tiệm xổng chuồng xoay qua làm cameran vác máy đi quay phim
đám cưới cho thiên hạ mỗi cuối tuần. Lúc đầu Cường làm ăn có uy tín cũng
đắt khách lắm nhưng lần hồi sanh tật chểnh mảng lôi thôi, hẹn với khách hàng ba
tuần sẽ giao phim nhưng kéo dài đến ba tháng rồi một năm. Đôi uyên ương cưới
xong đẻ con ra đầy tháng cũng chưa thấy được phim đám cưới của mình.
Chừng ấy thì hai đứa cũng đã biết tỏng nhau quá xá, đã không còn romantic như
thuở ban đầu chưa cưới cho nên cũng không còn tha thiết muốn thấy lại hình
ảnh ngày tân hôn dại dột đút đầu vào gông của mình chi nữa cho ê
chề.
Partner hợp tác làm ăn
với Cường là một anh thợ chụp hình tên Hiệp, mỗi khi có ai book quay phim đám
cưới là Cường phải gọi Hiệp theo chụp hình. Hiệp làm chủ một tiệm ăn khá lớn
nhưng giao cho vợ quản lý vì thường xuyên phải chạy vòng ngòai. Cô vợ của Hiệp
mặt mày xinh xắn, dáng dấp yêu kiều, ăn nói lịch thiệp rất vui lòng khách
đến và vừa lòng khách đi nhưng nào ai biết được chân tướng của nàng nếu không
có chuyện liên quan tới vụ chụp hình đám cưới.
Có một lần nọ, Cường
nhận được booking, vội gọi báo tin cho Hiệp nhưng liên lạc mãi chỉ nghe
máy trả lời, gởi SMS cũng không có hồi đáp. Qua ngày sau, Cường gặp một
tên bạn thân của Hiệp, Cường đem chuyện ra nói:
-Hôm qua tới giờ tao
liên lạc với thằng Hiệp cả chục lần mà nó không bắt máy, mày có ghé qua quán nó
không, nhắn nó giùm tao là cuối tuần sau có cái đám cưới, kêu nó gọi cho
tao để tao cho biết chi tiết.
Quân, tên thằng bạn của
Hiệp hỏi nhóng Cường:
-Ủa, bộ mày không hay gì
hả, thằng Hiệp nó bị con vợ nó đánh và chém bị thương nằm nhà thương hổm nay
mấy ngày rồi, mày làm ăn với nó tới bây giờ mà không biết thằng này nó sợ vợ
lắm hay sao?
Cường nhìn Quân chòng
chọc với vẻ ngờ vực:
-Thiệt hay giỡn vậy cha?
Làm gì có chuyện đó. Tao thấy con vợ nó hiền quá mà, còn thằng Hiệp thì
‘’ngầu’’ như dân anh chị, đời nào chịu để yên cho con vợ nó đánh.
Dóc tổ mày, tao không tin.
Quân bật miệng chưởi
thề:
-‘’Lựu đạn’’, vậy là mày
lầm to rồi con. Thằng Hiệp bị vợ nó ăn hiếp như cơm bữa, không phải chì chiết
chưởi rủa bình thường như mấy bà vợ khác đâu mà tòan là xách dao rượt đâm với
chém hay là nện gót giày đạp nó, đá nó tới tét lưng lỗ máu đầu, nhẹ thì ở nhà
xức thuốc đỏ uống trụ sinh còn nặng như lần này thì phải vô nhà thương, mày
không tin hả, không tin thì lên xe tao chở mày đi nhà thương ngay, nó còn đang
ở trỏng kìa.
Nghe vậy Cường cũng nổi
nóng văng tục:
-‘’Lựu đạn’’! Vậy sao
thằng Hiệp không kêu police bắt nó cho nó tởn tới già. Gặp con vợ như vậy sao
không ly dị phứt cho rồi đi, tụi nó chưa có con dễ tính quá mà, chớ sống
với con sư tử cái đó có ngày bị nó xé xác làm hai ba khúc cho vô nồi ninh nước
lèo oan mạng. Cái thằng này, tao tưởng đâu nó ngầu lắm ai dè sợ vợ hết thuốc
chữa. Khi nào gặp nó, tao phải ‘’lên lớp’’ nó mới được.
Quân lắc đầu cười thiểu
não:
-Vô ích thôi, tao chơi
thân với nó hơn mày nên còn nóng ruột hơn mày nữa, mấy lần đầu tao cũng bảo nó
thưa cảnh sát nhưng nó nói sợ cho con vợ nó bị ra tòa rắc rối lôi thôi. Tình
nghĩa gì không biết với cái con quỷ sứ này. Thiệt tình tao cũng không hiểu nó
nghĩ sao. Thôi mặc kệ nó, đèn nhà ai nấy sáng, chuyện mình mình lo. Chừng
nào nó cầu cứu mình hẳn hay.
3-
Trong số những người
láng giềng của chị tôi, đặc biệt có một chị đàn bà nhỏ người, bộ tướng
loắt choắt, nhan sắc dưới trung bình nhưng không bao giờ biết tự ti là gì mà
trái lại còn đanh đá hung dữ đụng đâu gây sự đó. Chồng con trong nhà ai
cũng sợ chi ta một phép, háng xóm cũng sợ luôn vì cái tánh ngang ngược phi lý
của chị ta. Thật ra chị ta là một người vợ đảm đang, rất biết thương chồng con
nhưng khi nổi tam bành lên thì biến thành ác phụ. Hai đứa con chị ta lúc
còn nhỏ ham chơi học kém, chị ta bất kể luật lệ gì của Úc, bắt hai đứa nhỏ cột
vào chân giường răn dạy, đánh vài lần cho bỏ tật làm biếng, vậy mà có ‘’ếp
phê’’, từ đó về sau bọn chúng ngoan ngỏan chăm học, tháng nào cũng được bằng
khen của cô giáo làm chị ta càng thêm oang oang tự đắc. Chồng chị ta hiền như
cục bột, chỉ biết đi làm đem tiền về còn mọi việc trong ngòai gì khác đều do
chị ta giải quyết tất tật một mình, không tới phiên ông chồng có ý kiến.
Có một bữa, ông
chồng được day off ở nhà, chị ta giao xe cho chồng chở con đi học còn chị ta
thì kéo giỏ đi tà tà ra chợ. Trước khi đi chị ta dặn chồng là khi nào chị ta
mua xong sẽ gọi anh ta ra chở về. Nhưng sau khi đưa con tới trường, ông chồng
tắp qua nhà ông già ruột thăm viếng chớ không về thẳng nhà cho nên khi chị ta
gọi về nhà thì không có ai bắt máy, gọi điện thọai di động thì không nghe reo
có lẽ vì đã hết battery . Chị ta hầm hầm kéo trolley đi bộ về, về nhà mở cửa vô
không thấy ông chồng lại càng sôi gan hơn. Chừng ông chồng về chị ta sấn sả
chưởi cho cho một trận rồi ‘’tuyên án’’:
-Tui cấm hổng cho anh ăn
cơm ba ngày về cái tội lơ đảng vô trách nhiệm, có cái điện thọai cầm tay
mà để tới hết bin không chịu sạt, báo hại tui phải lội bộ về, chưa kể rủi như
tui có chuyện gì làm sao liên lạc được với anh.
Ông chồng dỗ ngọt nói
sorry hai ba lần nhưng chị ta vẫn không hạ hỏa nên lẩn ra ngòai lánh mặt. Tưởng
trong lúc nóng giận chị ta thị oai cho hả hơi rồi thôi, tới chiều thấy mẹ con
đang dọn cơm, ông chồng xấn lại ngồi xuống chẳng dè chị ta sừng sộ la oang óac
:
-Tui đã nói không cho
ông ăn cơm ba ngày mà sao còn vác xác lại bàn ăn vậy. Phải thi hành ‘’lệnh án’’
nghiêm nhặt làm gương cho con cái chớ, kiểu này làm sao tui dạy con cho được.
Ra ngòai kiếm gì ăn đi, tui không có nấu phần của ông. Nhớ là ba ngày lận đó
nghe.
Thì ra chị ta dạy chồng
như dạy con. Ông chồng nín khe đứng dậy đi te te ra cửa. Hai đứa con riu
ríu nhìn má nó chẳng dám hó hé xin can.
Tôi nghe bà chị tôi kể
lại mà đầu óc lùng bùng. Có chuyện như vậy thật hay sao trời?! Sợ vợ cũng có
năm bảy đường để sợ và cũng phải coi vợ mình có đủ tư cách đáng cho mình
sợ hay không chớ làm gì mà khiếp nhược co đầu rút cổ như thế còn mặt mũi
đâu ra đường. Thiệt là hết ý kiến! Tôi có đọc đâu đó một câu rằng đàn ông lúc
nhỏ sợ mẹ, lớn lên một chút sợ chị, khi lập gia đình rồi thì sợ vợ, về già lại
sợ con gái. Oh my God!, chẳng lẽ tất cả đàn ông chúng ta sinh ra đời là
để sợ đàn bà hay sao?!.. Ai có ý kiến gì xin lên tiếng. Mong lắm thay!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét