a

THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU MỘT NĂM MỚI GIÁP THÌN AN LÀNH VÀ HẠNH PHÚC

b

b
CHÚC QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN HOÀNG DIỆU NĂM GIÁP THÌN VẠN SỰ NHƯ Ý - AN KHANG THỊNH VƯỢNG.

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2020

VỢ CHỒNG CÃI NHAU...



GIÁO SƯ, TIẾN SỸ NGU HƠN VỊT.

Có một ông giáo sư tiến sỹ nông nghiệp được phân công về huyện để nghiên cứu đề tài thực tế ở địa phương.
Đạp xe về gần tới nơi thì trời nhá nhem tối, bụng đã đói, cơn mưa ì ầm kéo tới. Bên đường toàn ruộng nương vắng vẻ, đang lo lắng bỗng nhiên gặp một quán nước bên đường le lói ánh đèn.
Dừng xe ghé quán, cô chủ quán trạc ngoài 35 tuổi đang dọn quán. Ngập ngừng ông hỏi: chị ơi có bán gì ăn chiều được không, cho tôi một xuất, đường thì còn xa, trời tối sắp đổ mưa làm ơn giúp tôi nhé.
Chị chủ quán nhìn người đàn ông trung niên ái ngại trả lời: anh đi đâu về vùng này. Ông giáo sư nói về công việc của mình, chị vui vẻ nhận ra người này cần phải được giúp đỡ.
Chị mời ông vào ăn cùng bữa cơm với mình, cơm thì ngon, rượu quê ấm áp, trời thì mưa, chị kể rằng chồng mình đi biệt tích đã lâu. Cơn mưa không dứt, chị nói, thôi anh nghỉ lại nhà tôi đêm nay, sáng mai đi sớm cũng được. Được lời như cởi tấm lòng ông nhận lời ngay.
Đã về khuya, chị nói, có chuyện này nhân tiện anh là giáo sư, tiến sỹ về nông nghiệp nên cho hỏi. Nhà tôi có con vịt cái trắng mà có chồng đi mất tích đã lâu. Một hôm con vịt quyết định đi tìm chồng. Đi một ngày gặp anh vịt đen và hỏi về chồng mình. Anh vịt đen đáp, cho tôi đạp cái tôi chỉ cho. Chị vịt đồng ý, xong việc anh vịt đen chỉ đường đi tiếp. Hết ngày hôm sau lại gặp bác vịt xám, chị lại hỏi về chồng mình. Bác vịt xám lại nói, cho tôi đạp cái tôi chỉ cho. Cứ thế ngày này qua ngày nọ gặp tiếp anh vịt trắng, chú vịt nâu. Đều như nhau hết lượt. Đi mãi không tìm được chồng. "Bác cho em hỏi nhé, thế con của chị vịt trắng sau này có lông màu gì". Ông giáo sư tiến sỹ lấy máy tính ra tổ hợp gen hoài không ra, chị chủ quán thấy chán vào phòng đi ngủ. Ông giáo sư cả đêm loay hoay với cái máy tính, sáng sớm xin lỗi chị chủ quán rằng chưa có lời giải và cám ơn để đi cho kịp. Chị chủ quán buồn rầu nghĩ thầm trong bụng : "GIÁO SƯ VỚI CHẢ TIẾN SỸ NGU HƠN CẢ VỊT".

SƯU TẦM


Chuyện vui giải trí cười xòa!
Một quan chức lãnh đạo ngành y tế, sau khi hạ cánh an toàn, đã mở phòng khám tư tại nhà, ghi biển :" Bác sỹ đa khoa Trần Y Đức, chữa tất cả các bệnh nan y, khỏi bệnh mới thu phí 100.000đ, không khỏi bệnh bồi thường cho bệnh nhân 500.000đ".
Một ông nạn nhân, trước đây đã tán gia bại sản vì chữa bệnh, đi ngang qua trông thấy biển hiệu, nhận thấy đây là cơ hội tốt để kiếm ít tiền và trả thù đời. Ông ta bước vào phòng khám, nói với bác sỹ:
- Thưa bác sỹ, tôi bị mất thính giác, mấy hôm nay không nghe thấy gì tất cả.
Bác sỹ nhìn người đàn ông từ đầu đến chân, rút điện thoại ra bấm máy gọi: " A lô, em à! sao chúng mình cứ phải thì thào lén lén lút lút làm gì chứ nhỉ, thằng chồng em nó bị điếc rồi, nó đang ngồi trước mặt anh đây này".
Người đàn ông chồm lên giằng lấy điện thoại: Alô, Alô. Nhưng đầu dây bên kia không có ai.
- Chúc mừng ông! thính giác của ông đã khôi phục bình thường, xin ông nộp 100.000đ phí chữa bệnh.
Ông bệnh nhân đành hậm hực trả 100.000đ, trong bụng vẫn chưa cam tâm.
Mấy hôm sau, ông ta lại đến phòng khám: Bác sỹ ơi, tôi bị mất vị giác rồi, mấy hôm nay ăn cơm không có cảm giác mùi vị gì.
Bác sỹ: Y tá đâu, lấy cho tôi lọ thuốc số 36, nhỏ cho ông này 5 giọt vào mồm.
- Ối giời ơi, sao ông lại nhỏ nước tiểu vào mồm tôi thế này
Bác sỹ: chúc mừng ông! vị giác của ông đã bình thường, xin ông nộp 100.000đ chi phí chữa bệnh.
Ông bệnh nhân lại cắn răng rút 100.000đ trả cho bác sỹ, trong lòng vẫn rất ấm ức.
Mấy hôm sau, ông ta lại tìm đến phòng khám: Thưa bác sỹ, tôi bị mất trí nhớ rồi, tôi chả nhớ gì cả, xin chữa cho tôi với.
Bác sỹ: Y tá đâu, lấy cho tôi lọ thuốc số 36, nhỏ cho ông này 50 giọt vào mồm.
- Sao lại thế? thuốc số 36 là chữa vị giác cơ mà!
- Chúc mừng ông! trí nhớ của ông bây giờ còn tốt hơn của tôi, xin ông nộp 100.000đ chi phí chữa bệnh.
Ông bệnh nhân lại phải móc 100.000đ trả cho bác sỹ, trong lòng vẫn chưa chịu thua.
Mấy hôm sau, ông bệnh nhân lại tìm đến phòng khám, lần mò dò dẫm bước vào: Tôi bị mù rồi, không nhìn thấy gì hết, bác sỹ làm ơn chữa cho tôi với!
Bác sỹ khám rất cẩn thận, rồi buồn bã nói:
- Thành thật xin lỗi ông! bệnh này tôi không chữa được, tôi xin bồi thường cho ông 500.000đ, đây xin ông cầm lấy!
- Sao lại đưa tôi tờ 20.000đ thế này?
Bác sỹ: xin chúc mừng ông! mắt ông bây giờ còn tinh hơn cú vọ, xin ông nộp 100.000đ chi phí chữa bệnh.
Lần này thì ông bệnh nhân đã tâm phục khẩu phục nộp 100.000đ, vái lạy ông bác sỹ ra về.
Anh y tá trẻ khâm phục: Bác sỹ tài tình thật.
Bác sỹ vỗ vai y tá nói: khi nào cậu trở thành lãnh đạo ngành y tế như tôi, cậu sẽ hiểu một chân lý bất di bất dịch: bệnh nhân mãi mãi chỉ là bệnh nhân. Bầy trò móc túi lấy tiền của thiên hạ là nghề của chúng ta, chứ không đến lượt chúng nó.

Nguồn FB Kim Nguyệt






 

Không có nhận xét nào: