a

THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU MỘT NĂM MỚI GIÁP THÌN AN LÀNH VÀ HẠNH PHÚC

b

b
CHÚC QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN HOÀNG DIỆU NĂM GIÁP THÌN VẠN SỰ NHƯ Ý - AN KHANG THỊNH VƯỢNG.

Thứ Tư, 6 tháng 10, 2021

CÓ NÊN TRÁCH NGƯỜI CHỒNG TRONG CÂU CHUYỆN NÀY KHÔNG??

 .


NẾU LÀ EM CHO DÙ THỜI GIAN BÊN NGƯỜI MÌNH THƯƠNG CÓ NGẮN NGỦI HAY CHỈ CÒN 1 NGÀY EM VẪN MUỐN TRẢI QUA CÙNG NGƯỜI ẤY.
Buổi tối, người đàn ông ôm người vợ đang gục trên vai mình và đột nhiên hỏi: “Điều gì khiến người phụ nữ đau khổ nhất?”, vợ anh trả lời: “Đó chính là phải xa người mình yêu”.
Anh nghe xong liền hỏi tiếp: “Điều hạnh phúc nhất người phụ nữ mong muốn là gì?”, người phụ nữ ấy tiếp tục trả lời: “Đó là được sống vui vẻ bên cạnh người mình yêu”, nói xong cô nằm gọn trong vòng tay anh và chìm vào giấc ngủ. Trong bóng đêm, những giọt nước mắt lăn dài trên má anh.
Một lúc sau, người đàn ông ấy bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy em có biết hạnh phúc và nỗi đau lớn nhất của người đàn ông là gì không?”. Người phụ nữ lắc đầu và nói “Không biết” trong vô thức. Người đàn ông chậm rãi nói: “Ngoài bố mẹ ra, hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông chính là có thể khiến người mình yêu nhất hạnh phúc suốt đời, nỗi đau lớn nhất của người đàn ông chính là không thể cùng sống với người phụ nữ mà anh ta yêu nhất”.
Có những khi vì quá yêu nên người đàn ông không muốn người mình yêu chứng kiến cảnh mình tiều tụy nhất .
Ngày thứ hai, người đàn ông đó hôn tạm biệt vợ mình để đi công tác nước ngoài một thời gian. Anh kiên quyết không để vợ tiễn anh. Từ phía xa, anh nhìn thấy bóng dáng vợ nhỏ bé đứng vẫy tay chào, nước mắt anh tuôn rơi.
Một tháng sau anh đã trở về và đem theo một cô gái xinh đẹp về cùng. Vợ anh hỏi cô ấy là đồng nghiệp của anh à? Đôi mắt anh nhìn về phía vợ và nói: “Không phải, cô ấy là nhân tình của tôi”. Vợ anh nghe thấy vậy tái mặt, nước mắt rơi nhưn mưa. Người đàn ông bỗng mềm lòng. Anh ta định nói không phải nhưng vẫn cố gắng nhịn. Anh lạnh lùng nói: “Chúng ta ly hôn đi”. Vợ anh cứ ngỡ rằng đã nghe nhầm. Người đàn ông nhắc lại một lần nữa: “Chúng ta ly hôn đi” rồi chỉ vào cô gái xinh đẹp kia nói: “Cô ấy mới là người mà anh cần tìm”. Cô gái xinh đẹp kia đột nhiên quay người đi, còn người vợ vẫn không tin nổi những gì đang xảy ra. “Anh đã từng nói, anh sẽ mãi mãi yêu em mà!”, nước mắt cô tuôn rơi.
Hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông chính là có thể khiến người mình yêu nhất hạnh phúc suốt đời
Cuối cùng, người phụ nữ ấy vẫn phải dọn dẹp hành lý. Trước khi ra khỏi nhà cô đưa cho anh một hộp thuốc dạ dày và nói: “Dạ dày anh không tốt, anh phải nhớ uống thuốc nhé”. Người đàn ông cố giấu cảm xúc, quay mặt đi chỗ khác. Người vợ vừa khóc vừa nói: “Không ngờ một tháng trước anh vẫn còn nói yêu em nhưng giờ đây anh đột nhiên biến thành một người lạnh lùng, vô tình thế này”.
Khi người phụ nữ ấy đóng cửa lại, nước mắt người đàn ông không ngừng tuôn rơi. Anh cố gắng dồn nén để không phát ra âm thanh lớn. Cô gái xinh đẹp kia đưa cho anh một cái khăn và nói: “Đuổi theo cô ấy, hãy nói rõ với cô ấy, bây giờ vẫn còn kịp”. Nhưng người đàn ông vẫn lắc đầu không chịu.
Ba tháng sau, khi hai vợ chồng giải quyết mọi thủ tục ly hôn xong, người đàn ông bỗng dưng mất tích. Thực ra lúc đó anh ta bị ung thư dạ dày vô cùng nghiêm trọng. Ngày nào cũng phải sử dụng thuốc để duy trì sự sống, mỗi lần cơn đau phát tác, anh chỉ biết chịu đựng một mình. Cô gái xinh đẹp kia thực ra là bác sỹ điều trị cho anh. Cô từng khuyên anh hãy nói toàn bộ sự thật cho vợ biết nhưng anh không đồng ý, anh nói rằng nếu như để vợ bán hết tài sản để chữa trị cho anh không bằng hãy để anh ở lại đây một mình dần dần đón nhận cái chết. Trong hoàn cảnh nào vợ chồng anh cũng sẽ phải chia xa, nhưng anh muốn cô ấy hận anh, sớm rời xa anh để không phải nhìn thấy mình tiều tụy thế này.
Khi người phụ nữ ấy đóng cửa lại, nước mắt người đàn ông không ngừng tuôn rơi
Khi nằm trên giường bệnh, ánh mắt anh đau đáu tìm kiếm vợ. Ngày nào anh cũng gọi tên vợ mình, anh nói muốn được gặp vợ một lần. Cô bác sỹ không cầm lòng được nên đã đi tìm nhưng vợ anh đã đi một nơi nào đó không ai hay biết.
10 năm sau, lúc này người vợ đã tìm cho mình một người đàn ông khác cũng vô cùng yêu thương cô và sinh con. Nhân chuyến công tác về chốn cũ, cô muốn tìm hiểu xem cuộc sống của chồng cũ thế nào. Cô muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao trước đây chỉ trong vòng một tháng mà anh tàn nhẫn đòi ly hôn với cô. Trong ngần ấy năm, cô luôn đặt ra câu hỏi này mà không có được câu trả lời.
Nhờ hàng xóm, cô tìm được cô gái năm xưa. Cô gái này đưa cô đến mộ anh và nói suốt 10 năm qua anh ấy nằm ở đây. Cô gái ấy nói cho cô toàn bộ sự thật, mình chỉ là bác sỹ điều trị. Anh ấy làm như vậy là vì muốn vợ được hạnh phúc. Người vợ nhìn bia mộ của chồng mà nước mắt tuôn rơi. Bây giờ cô mới lĩnh ngộ điều mà chồng từng nói: “Hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông chính là có thể khiến người mình yêu nhất hạnh phúc suốt đời, nỗi đau lớn nhất của người đàn ông chính là không thể cùng sống với người phụ nữ mà anh ta yêu nhất”.
Fb Ngoc Pham

DẠY VỢ
Đêm tân hôn, chú rể vừa cởi chiếc áo bỏ lên giường, ngay lập tức cô dâu liền cởi áo của mình bỏ lên trên áo chú rể rồi lấy hai chân dẫm lên 2 chiếc áo, thấy lạ chú rể hỏi thì cô dâu thỏ thẻ
- Mẹ bảo làm như vậy là chồng nghe lời và sợ vợ!
Chú rể nghe vậy cười cười ôm hai chiếc áo vào lòng rồi nói
- Mẹ cũng bảo làm như vậy thì vợ chồng yêu thương nhau suốt đời không hề chia lìa nhau.
Vợ bắt đầu quản chồng, bắt đầu từ cái nhỏ. Bảo chồng đổ bô nước đái, chồng cũng làm, đang bận dở dang công việc vợ gọi điện nhà hết nước mắm nói chồng chạy ra chợ mua về cho vợ đang nấu ăn lỡ dở, chồng vẫn vui vẻ làm theo không hề có một tiếng phàn nàn. Đến những việc vợ quản lý cả chuyện chồng giao du với người này người kia, chồng vẫn mỉm cười chiều ý vợ
Đang ngồi uống cafe, vợ gọi một tiếng chồng đứng dậy đi về ngay tức khắc. Chồng uống rượu với bạn, vợ kéo tai là theo vợ về nhà.
Có người châm chọc. Đàn bà như trẻ con, không dạy dỗ, không đánh đập là leo lên đầu lên cổ ngồi như bà nội. Anh là thằng đàn ông mà sao nhu nhược quá vậy, hay là anh bị liệt cái ấy rồi nên vợ tức giận mà quản thúc!
Người bạn thân cáu, chắc kiếp trước mày làm hoà thượng chưa bao giờ nhìn thấy đàn bà! Không ai giống mày, đồ sợ đàn bà, có thằng bạn như mày thật là xấu hổ...
Những lúc như vậy chồng chỉ mỉm cười...
Vợ quản được chồng rất là đắc ý, rất là tự hào với những cô vợ hàng xóm, cứ thế được đàng chân lân đằng đầu rồi vợ lấn sân cả Mẹ chồng, ngay cả Mẹ chồng vợ cũng tỏ thái độ mặt nặng mày nhẹ. Đến một ngày, vợ thủ thỉ với chồng về những điều không phải của mẹ chồng.
Chồng ngồi ngây người buồn buồn, thở dài tâm sự cùng vợ:
- Em biết vì sao anh không đánh em không? Vì mẹ anh đấy. Cả đời mẹ khổ sở vì tính Ba thô bạo, chỉ có điều không hài lòng là câu trước câu sau ông đánh mẹ. Mẹ anh bị Ba đánh đến nỗi bầm tím cả mặt, gãy cả ghế. Mẹ anh vì các con mà chịu nhịn cả đời. Mỗi lần nhìn mẹ bị ba đánh, anh tự thề với lòng mình, lấy vợ sẽ không làm vợ đau một đầu ngón tay. Không phải anh sợ em, vì anh không quên được lời mẹ, là đàn bà sinh ra là để đàn ông yêu thương chứ không phải sinh ra để đàn ông đánh.
Vợ ngây người, không tưởng tượng chồng lại rộng lượng đến thế. Kể từ hôm đó, chồng uống rượu con cà con kê với bạn, vợ không gọi cũng không nắm tai kéo đi, đôi lúc còn bưng nước cho chồng uống. Bạn bè đến nhà nhậu vợ vui vẻ phục vụ, chạy đi mua cái này cái nọ về cho chồng cùng bạn bè nhâm nhi
Bạn bè và hàng xóm thấy vợ thay đổi vô cùng ngạc nhiên. Có người hỏi anh chồng:
- Mày dạy vợ cách gì mà cô ấy thay đổi tính nết 100% thế?
Chồng nghiêm túc trả lời:
- Đánh đàn bà chỉ dạy cho đàn bà khẩu phục. Còn yêu thương đàn bà sẽ dạy đàn bà tâm phục!
Cứ sống và làm như vậy, bạn sẽ có một tình yêu đẹp và viên mãn cho đến cuối đời ...
Hãy để hôn nhân luôn là cái nôi của hạnh phúc
Sưu tầm

CÂU CHUYỆN TẶNG GIÀY.

Thiền phòng yên lặng như tờ. Sự tĩnh mịch của căn phòng khiến ta có cảm tưởng như thể nơi đây trống vắng chẳng có một người nào cả. Thế nhưng đối với đại lão Hòa Thượng đang giám sát cho sự bế quan tu luyện của những người tu hành thì ông hiểu rõ ràng ngay lúc bây giờ là giờ phút tối quan trọng cho bốn mươi vị đại đức trẻ trong phòng đang cố gắng tận diệt sinh tử quan để họ có thể trở thành những bậc đại giác ngộ.

Sinh tử quan cũng chính là tình dục quan. Nếu như tình dục trong lòng không dứt được thì sự sinh tử sẽ luân hồi mãi mãi. Đại lão Hòa Thượng hoang mang không biết rồi đây bốn mươi vị đại đức trẻ này có thuận lợi xuất quan với sự thành tựu viên mãn hay không?

Trong giây phút khẩn trương đó bỗng bên ngoài thiền phòng có tiếng lao xao tranh cãi. Nhà sư giữ trật tự bên ngoài thiền phòng đang ra sức cản ngăn nhưng hình như đã vô hiệu trước sự xâm nhập của một người lạ mặt nào đó. Đại lão Hòa Thượng vừa chợt mở mắt thì cửa thiền phòng đã bị đẩy tung ra. Bốn mươi vị đại đức cũng chợt mở bừng mắt. Trước mặt họ xuất hiện một thiến nữ áo lục đang đứng nhoẻn miệng cười tươi tắn nhìn thẳng vào mặt mọi người. Dáng dấp thiếu nữ thanh tân duyên dáng, nàng nở nụ cười hàm tiếu khoe một hàm răng trắng đều như hạt bắp, nhất là hai đồng tiền xinh đẹp nơi cửa miệng nửa e ấp, nửa tinh nghịch khiến cho người nào nhìn thấy cô chắc chắn sẽ còn giữ mãi một dư vị êm ái trong đời của họ.

Lão Hòa Thượng chắp tay cung kính lên tiếng hỏi:

-  Chẳng hay nữ thí chủ xông vào thiền phòng chúng tôi với mục đích gì đây?

Thiếu nữ tươi tắn trả lời:

-  A di đà Phật, bạch thầy, con nghe nói các vị đại đức đang trong giai đoạn bế quan thoát vòng tục lụy sinh tử nên con phát nguyện với Tam Bảo mang đến đây trao tặng mỗi vị một đôi giầy vải.

Lão Hòa Thượng bình thản trả lời:

- Thiện tai, chúng tôi hoan hỉ đón nhận tặng vật của thí chủ, vậy xin nữ thí chủ để lại những đôi giày, đợi khi nào xuất quan, chúng tôi sẽ phân phát lại cho các vị thiền sư.

Thiếu nữ nghiêng mặt lắc đầu, nàng e ấp nói:

-  Bạch thầy từ bi, con đã phát nguyện là sẽ tận tay mang mỗi đôi giày vào chân của những vị bồ tát trẻ này.

Bốn mươi vị đại đức trong thiền phòng bất chợt cảm thấy quả tim của họ đập mạnh thêm vài nhịp. Những kẻ tu hành nghe thiếu nữ nói sẽ tự tay mang giày vào chân họ, một số vị trong số bốn mươi người nầy bỗng nhiên cảm thấy trong lòng họ dâng lên một nỗi niềm khao khát …

Đại lão Hòa Thượng nhắm mắt thở dài, ông ngần ngừ một chặp rồi chắp tay trả lời:

- Nếu thật lòng nữ thí chủ đã có tâm nguyện như vậy thì xin mời thí chủ cứ tự tiện làm theo lời nguyện ước của mình đi.

Thiếu nữ vui mừng mở lấy túi giày nàng mang theo rồi tiến đến trước mặt từng vị đại đức. Nàng khoan thai ngồi xuống trước mặt họ rồi tự tay tháo những đôi giày cũ bẩn rách ra rồi đổi lấy đôi giày mới cho mỗi một vị tăng sĩ. Mỗi vị đại đức sau khi được thay giày đều có cùng một cảm giác lâng lâng vì mùi hương thoang thoảng từ trong người của nàng thoát ra vẫn còn tiếp tục phảng phất trong không khí . . .                  .

Sau khi thay giày cho đến vị tăng sĩ cuối cùng, thiếu nữ đứng dậy cúi chào đại lão Hòa Thượng rồi bước lui ra cửa thì lúc đó nàng mới hay cửa thiền phòng đã bị khóa kín tự bao giờ. Thiếu nữ quay lại ngạc nhiên hỏi đại lão Hòa Thượng:

- Bạch thầy, đệ tử đã làm xong lời tâm nguyện lớn lao trong đời, xin thầy cho phép mở cửa để con được cáo lui.

Đại lão Hòa Thượng mặt lạnh như tiền. Ông gằn giọng hỏi lớn:

- Đến bây giờ mà nữ thí chủ còn muốn yên ổn bước ra khỏi cửa thiền phòng này hay sao?

Thiếu nữ điềm tĩnh trả lời:

- Vâng, con đã cúng dường giày cho các đại đức xong rồi, con xin phép được ra về.

Đại lão hòa thượng gằn từng tiếng:

- Khuấy đục nước của trăm ngàn dòng sông cũng không có tội bằng làm bẩn lòng kẻ tu hành. Hôm nay nữ thí chủ đã làm vẩn đục bốn mươi tâm hồn trong trắng tại đây mà còn muốn được toàn mạng bước ra khỏi cửa chùa này một cách yên ổn hay sao?

Thiếu nữ hoảng hốt quì xuống thưa:

- Thưa thầy, con chỉ đến đây phân phát giày cho các vị đại đức. Con cũng biết các vị pháp sư lúc nhìn thấy ngoại hình của con, tâm của họ có bị dấy động nhưng đó cũng đâu phải lỗi tại con. Xin thầy từ bi mở cửa cho con ra về.

Lão hòa thượng lắc đầu:

- Cũng được, nhưng nữ thí chủ hãy bỏ lại một vật.

Thiếu nữ vui mừng hỏi:

- Chẳng hay thầy muốn con bỏ lại vật chi?

Lão hòa thượng gằn từng tiếng:

-  Sinh mạng của nữ thí chủ.

Thiếu nữ mắt long lanh giọt lệ, nàng quì sụp xuống chân kẻ tu hành khóc nức nở.

Đại lão hòa thượng bi thiết nói:

- Chỉ vì nàng đã trồng một mầm mống xấu, một nhân duyên tội lỗi. Cho nên trước mặt thí chủ chỉ có hai con đường. Một là nàng đền mạng tại đây. Hai là nàng sẽ phải đầu thai bốn mươi kiếp ở thân phận nữ nhi làm người phối ngẫu cho bốn mươi vị tăng nhân này. Họ đã bị động tâm vì nàng mà trở thành kẻ phàm phu, không thể đột phá ra khỏi màng sinh tử. Bất kỳ trong kiếp tới họ bị luân hồi đến nơi nào thì nàng cũng sẽ luân hồi theo họ để trả lại nghiệp báo của ngày hôm nay.

Thiếu nữ kinh hoàng đứng dậy hỏi:

- Con không có con đường khác để lựa chọn hay sao?

Lão hòa thượng trả lời:

- Không. Dứt khoát chỉ có hai con đường trước mặt.

Thiếu nữ chậm rãi ngước nhìn nhà sư với đôi mắt đẫm lệ rồi nói:

- Nếu vậy xin thầy cho con một dãy lụa trắng. Con sẽ dùng sinh mạng kiếp này đền bù lại tội lỗi mà con đã làm khuấy động dục tính của bốn mươi vị đại đức chứ con không muốn tiếp tục luân hồi bốn mươi kiếp nữa trong thân phận của người đàn bà.

Nghe qua lời nói của thiếu nữ, bốn mươi vị tăng nhân trong thiền phòng đồng loạt xúc động mãnh liệt. Không ngờ một cô gái đẹp đẽ, mảnh mai mà đôi phút trước đây đã dịu dàng ngồi trước mặt họ, dùng đôi bàn tay mềm mại của nàng mang giày cho họ đã làm cho trái tim của họ nhịp mạnh thêm mấy nhịp thì nay lại sắp sửa kết liễu sinh mạng của nàng bằng một vuông lụa trắng. Một vài vị trong số 40 người này bất chợt thở dài, một vài vị lẩm bẩm đọc cho nàng bài chú đại bi trong sự thương tiếc . . . .

Thiếu nữ đã kết liễu cuộc đời của nàng. Xác của nàng treo ngay trên xà nhà trước cửa phòng tham thiền. Mấy phút trước đó đang còn là một sinh mạng mỹ miều đẹp đẻ làm rung động bốn mươi con tim mà mấy phút sau đó nàng chỉ còn lại một xác chết cô đơn. Tuy mặt của nàng không còn sắc máu nhưng dung mạo đó vẫn không mất đi về đẹp mỹ miều. Bốn mươi mái đầu đồng thời gụt xuống, những lời tụng niệm, những tràng kinh xám hối tiếp tục vang lên đều đặn.

Ba hôm sau, xác chết của nàng bắt đầu phát ra mùi hôi thối. Gương mặt xinh xắn bây giờ giờ đã biến thành vàng bủng. Bốn mươi vị đại đức mắt vẫn nhắm nghiền tiếp tục chiến đấu với ý chí của họ trước cơn thử thách. Thêm hai ngày nữa trôi qua, xác của thiếu nữ bắt đầu mục rửa, chảy nước vàng ra nhơ nhớp. Đến ngày thứ bẩy toàn thể bốn mươi vị đại đức đã không còn kiên nhẫn được nữa. Lúc đầu chỉ có một vài người nôn mửa nhưng không bao lâu sau đó thì hầu như người nào người nấy đều nhốn nháo đồng thanh xin phép sư phụ cho phép mở cửa thiền phòng để tẩy uế căn phòng tu hành của họ. Lúc nầy đại lão Hòa Thượng mới mở mắt ra.

Ông đảo cấp mắt sáng nhìn các đệ tử rồi lên tiếng hỏi:

- Tất cả mọi người đều muốn ra khỏi Thiền phòng này, phải không?

Bốn mươi tiếng trả lời cùng lúc vang lên.

- Thưa sư phụ, quả đúng như vậy.

Lão hòa thượng chỉ vào xác chết mục rữa của thiếu nữ rồi hỏi nhanh:

- Ai có thể cho ta biết thiếu nữ này là ai không?

Bốn mươi khuôn mặt ngơ ngác nhìn nhau. Trong lòng bốn mươi vị tăng nhân này không có một câu giải đáp nào khả dĩ thõa mãn được câu hỏi của đại lão Hòa Thượng. Lão hòa thượng tiếp tục hỏi:

- Có ai còn muốn tiếp tục cận kề với nữ thí chủ này không? Có sự việc gì trên đời này còn làm cho các người động tâm không?

Bốn mươi người cùng vang len một tiếng trả lời chung:

- Không.

Đại lão Hòa Thượng gật gù:

- Tốt lắm, các người có thể xuất quan được rồi đó.

Xác chết của thiếu nữ được mọi người dùng một vuông vải vàng quấn lại. Bốn mươi bàn tay cũng xúm xíu mang thi hài của thiếu nữ đặt trên một chiếc chõng tre rồi khiên ra ngoài thiền phòng. Tuy nhiên trong lòng những vị sư trẻ còn tiếp tục thắc mắc vì mọi người không ai biết được thân thế của thiếu nữ.

Đại lão Hòa Thượng đứng ra chủ toạ buổi lễ cầu siêu cho thiếu nữ, sau đó ông trang nghiêm nói với mọi người.

- Không phải các người muốn biết nàng ta là ai hay sao? Được rồi, sau khi ta rời khỏi nơi đây, các người hãy đến xem mặt nàng lần cuối.

Nói xong, vị sư phụ già thong thả bước về phía liêu phòng của ông . . .

Khi vuông lụa màu vàng được vén lên, mọi người kinh hoàng la lên những tiếng thất thanh. Trên chiếc cáng đâu phải là xác chết của thiếu nữ mỹ miều mục rữa hôi thối chảy đầy nước vàng mà họ đã trông thấy mấy ngày hôm nay, trước mặt họ là một bức tượng Quán thế Âm Bồ Tát mà họ thấy thường ngày thờ phượng ở bên phải chánh điện của ngôi chùa. Những vị đại đức bàng hoàng kinh ngạc. Mọi người cung kính mang tượng đức Bồ Tát an vị vào vị trí cũ.

Họ nghĩ rằng đấng từ bi Quán Thế Âm đã hiện thân giúp họ hiểu thấu mọi nhân duyên giữa những con người và ngài đã cho họ một cơ hội thử thách ý chí trong thời gian tu học. Thế nhưng trong lòng họ còn một mối thắc mắc là hình như đại lão Hòa Thượng là người thông suốt mọi chi tiết trong câu chuyện mà họ đã kinh qua từ đầu đến cuối.

Mọi người nghĩ rằng họ cần phải tìm đến sự phụ để hỏi cho ra lẽ.  Khi vào đến liêu phòng của sự phụ, mọi người mới bật ngửa ra: Sư phụ của họ, đại lão Hòa Thượng đã ngồi trên bộ đoàn tọa hóa viên tịch từ lúc nào rồi.

Đó chính là Thiền.Thiền mang đến cho ta một sự Gợi Ý,chứ không phải một niềm Hối Tiếc


Sưu Tầm


Chuyện rất ngắn.


Tôi lên giường ngủ lúc 11 giờ khuya, bên ngoài trời đang có tuyết rơi. Tôi co ro rúc vào trong chăn, cầm chiếc đồng hồ báo thức lên xem thì phát hiện nó đã ngừng hoạt động từ lúc nào, tôi đã quên không mua pin cho nó.
.
Bên ngoài trời lạnh như thế, tôi quả thực không muốn phải ngồi dậy, liền gọi điện thoại cho mẹ: “Mẹ ơi, đồng hồ báo thức của con hết pin rồi, ngày mai con có cuộc họp công ty, khoảng 6 giờ mẹ gọi điện đánh thức con dậy nhé!”.
.
Mẹ ở đầu dây bên kia giọng như đang ngái ngủ, nói: “Được rồi, mẹ biết rồi!”.
.
Sáng hôm sau, điện thoại báo thức vang lên trong lúc tôi còn đang mộng đẹp. Ở đầu dây bên kia, mẹ nói: “Con gái mau dậy đi, hôm nay con còn có cuộc họp đấy”.
.
Tôi mở mắt nhìn đồng hồ, mới có 5h40, liền cảm thấy khó chịu mà cằn nhằn mẹ: “Chẳng phải con nói 6 giờ mới gọi con dậy sao? Con còn muốn ngủ thêm một lát nữa, lại bị mẹ làm phiền rồi”.
.
Mẹ ở đầu dây bên kia lặng im không nói gì, tôi cũng cúp điện thoại…
.
Tôi ngồi dậy rửa mặt, chải đầu rồi ra khỏi nhà. Thời tiết thật lạnh, khắp nơi toàn là tuyết, trời đất chỉ một màu.
.
Tại ga xe bus tôi không ngừng dậm chân cho đỡ lạnh, trời vẫn còn tối đen như mực, đứng bên cạnh tôi là hai ông bà lão tóc bạc trắng.
.
Tôi nghe ông lão nói với bà: “Bà xem xem, cả đêm ngủ không yên giấc, mới sáng sớm đã thúc tôi dậy rồi, nên giờ mới phải chờ lâu như thế”.
.
Năm phút sau, cuối cùng xe bus cũng đã tới. Tôi vội bước lên xe, tài xế là một người thanh niên còn rất trẻ, anh ta chờ tôi lên xe rồi vội vã lái xe đi.

Tôi nói: “Khoan đã! Anh tài xế, phía dưới còn có hai ông bà lão nữa, thời tiết lạnh như thế mà họ đã đợi từ rất lâu rồi, sao anh không chờ họ lên xe mà đã đi rồi?”.
.
Anh ta ngoảnh đầu lại, cười nói: “Không sao đâu, đó là cha mẹ của tôi đó. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi lái xe bus, nên họ đến xem tôi đấy”.
.
Tôi đột nhiên rơi lệ, nhìn lại dòng tin nhắn của cha tôi: “Con gái, mẹ của con cả đêm ngủ không được, mới sáng sớm đã tỉnh dậy, bà ấy lo con sẽ muộn giờ”…

-***-
Người Do Thái có một câu ngạn ngữ: “Lúc cha mẹ cho con thứ gì, con đều nở nụ cười; lúc con cái cho cha mẹ thứ gì, cha mẹ khóc”.

Cả đời này, người có thể làm cho chúng ta mọi thứ mà không cầu báo đáp chỉ có cha mẹ, vậy nên, dù thế nào cũng đừng phàn nàn họ, hãy thông cảm cho họ, quan tâm tới họ.
.
Hãy trân trọng từng phút giây bên cha mẹ, bởi không ai biết được khi nào họ sẽ rời xa ta mãi mãi.

Khi cha mẹ còn hãy luôn nở nụ cười, hãy luôn quan tâm chăm sóc tới họ, đừng để cha mẹ mỏi mắt ngóng trông mà không nhìn thấy hình bóng của bạn.
.
Khi bạn chập chững bước đi, chỉ có cha mẹ là người nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé, dìu dắt bạn đi những bước đầu đời.

Khi bạn cất tiếng khóc chào đời, chỉ có cha mẹ là người hạnh phúc nâng niu bạn trong vòng tay, cũng chỉ có cha mẹ là người ngày đêm bỉm sữa, chăm sóc bạn từng miếng ăn giấc ngủ.
.
Khi bạn đau ốm, chỉ có cha mẹ là người mất ăn mất ngủ, ngày đêm túc trực bên giường bệnh. Vì bạn, dẫu phải bán đi khối tài sản cuối cùng trong tay, họ vẫn sẵn sàng.
.
Khi bạn gặp khó khăn trắc trở, hay khi cả thế giới đều quay lưng với bạn, thì cha mẹ vẫn luôn ở bên che chở bạn, vỗ về bạn. Thời gian có thể làm lòng người thay đổi, nhưng vĩnh viễn không thể thay đổi tình yêu cha mẹ dành cho bạn.

Sưu Tầm




Không có nhận xét nào: