Một người phụ nữ mù
bắt taxi tới một tòa nhà. Lúc đến nơi, đồng hồ hiển thị số tiền là 100 ngàn
đồng. Tài xế taxi dẫn cô vào chỗ an toàn rồi nói: “Tôi không thu tiền của
cô, bởi vì so với cô thì việc kiếm tiền của tôi chắc là dễ dàng hơn”.
Vừa đúng lúc này, từ
trong khu cư xá, người đàn ông có dáng vẻ của một ông chủ đi ra. Ông cũng lên
chiếc xe taxi đó rồi đi. Trên đường, hai người đàn ông vui vẻ chuyện trò cùng
nhau. Khi xuống xe, đồng hồ hiển thị số tiền là 100 ngàn đồng nhưng người đàn
ông lấy ra số tiền 200 ngàn và nói: “Tiền này bao gồm cả số tiền của người phụ
nữ lúc nãy. Tôi cũng không phải vĩ đại gì, nhưng chắc là việc kiếm tiền cũng dễ
dàng hơn cậu một chút, hy vọng cậu có thể tiếp tục làm việc tốt!”.
Một câu chuyện về
lòng tốt khác đáng để mọi người đọc qua:
Vào đêm bão tuyết ở
Texas, nước Mỹ, chàng trai tên Kress đi ô tô và bị mắc kẹt tại khu bão tuyết.
Anh ta vô cùng lo lắng, nhưng đúng lúc ấy, một người đàn ông đi qua thấy được
tình cảnh này, liền không nói năng gì mà dùng ngựa của mình kéo ô tô của Kress
về thị trấn nhỏ. Sau đó, Kress cảm kích và lấy ra rất nhiều tiền đưa cho người
đàn ông này để tỏ lòng biết ơn. Song, ông ta nói: “Tôi giúp cậu không cần báo
đáp, tôi chỉ mong cậu hứa với tôi một điều, lúc gặp người khác khó khăn phải
hết lòng giúp đỡ họ”.
Vì thế sau này, Kress
luôn chủ động giúp đỡ rất nhiều người. Hơn nữa mỗi lần giúp ai đó, anh ta lại
nhắc lại câu mà người đàn ông đó đã nói với mình. Nhiều năm sau, khi Kress đột
nhiên bị mắc kẹt trong trận lũ quét trên hòn đảo, một nam thanh niên đã liều
mình cứu sống anh. Lúc Kress cảm ơn thanh niên kia, không ngờ cậu ta cũng nói
một câu giống y như câu mà Kress đã nói vô số lần: “Tôi giúp ông không cần báo
đáp nhưng muốn ông hứa…”.
Kress cảm thấy thật
ấm áp và thầm nghĩ: “Hóa ra, mình đã tặng tình yêu thương cho nhiều người và
cuối cùng nó đã thông qua cậu thanh niên này mà trả lại. Những việc tốt mà mình
đã làm trong cuộc đời, cuối cùng mình cũng sẽ được nhận lại mọi thứ”.
Nếu bạn có may mắn
đọc được lời hứa này, xin vui lòng chuyển tiếp tới bạn bè và người thân của
mình. Tôi tin rằng có rất nhiều người cần sự giúp đỡ của chúng ta và chính
nghĩa sẽ được lan truyền, bởi vì suy cho cùng việc tốt, việc thiện mà mọi người
làm ở hiện tại cũng vì tương lai của bản thân.
“Làm việc tốt không
cần báo đáp, chỉ cần bạn hứa với tôi rằng nếu gặp người khác khó khăn hãy hết
lòng giúp đỡ họ”.
Hy vọng rằng bạn cũng
hoàn thành được lời hứa này và lại Chuyển tiếp nó cho người tiếp theo nhé!
SƯU
TẦM.
Phẩm đức cao thượng mới là vinh dự lớn nhất của một quốc gia
Kính Thần, trọng đức và làm việc gì cũng phải phù hợp với đạo Trời. Đó là những điều quý báu mà văn hóa truyền thống để lại cho muôn đời sau.
Bằng cách thực thi đạo Trời và coi việc tu dưỡng phẩm hạnh đạo đức là cực kỳ trọng yếu, văn hóa truyền thống dạy con người hướng thiện, đạt đến sự tự giác cao độ về ý thức đạo đức. Điều này giúp con người có thể siêu thoát xuất lai khỏi các ham muốn về danh lợi, thay vào đó là sự nỗ lực hoàn thiện đạo đức, từ đó đạt được hạnh phúc chân chính và sự che chở của Thiên thượng.
Có rất nhiều câu chuyện được ghi chép lại trong các sách cổ đã chứng minh rằng, bần hàn không đáng phải lo âu; con người chỉ nên lo lắng khi không có đạo đức, chứ không nên lo lắng khi không có vật chất. Nếu không có đức, càng có lắm của cải thì càng có nhiều hiểm họa. Ngược lại, người nào có đức thì sẽ được ban phước, thậm chí có thể chuyển họa thành phúc.
Dưới đây là một câu chuyện vào thời Xuân Thu trong khoảng từ năm 771-476 trước Công Nguyên.
Quý Văn Tử trọng đức được vinh hiển
Quý Văn Tử, qua đời vào năm 568 trước Công Nguyên, từng làm Tể tướng ở cả hai triều vua Lỗ Tuyên Công và Lỗ Thành Công của nước Lỗ. Tuy vậy thê tử của ông không hề mặc lụa là gấm vóc. Ngựa trong nhà ông cũng ăn cỏ thay vì ăn kê.
Trọng Tôn, con trai của Mạnh Hiến Tử, người đứng đầu của một gia tộc nổi tiếng ở nước Lỗ, hỏi Quý: “Ông là Tể tướng của Lỗ quốc, nhưng gia nhân của ông lại không mặc lụa là gấm vóc, ngựa của ông không được ăn kê. Người khác có thể nghĩ rằng ông là kẻ keo kiệt, hơn nữa nó cũng không mang lại vinh diệu cho quốc gia”.
Quý Văn Tử đáp: “Đương nhiên ta cũng muốn gia nhân được mặc đẹp và ngựa được ăn ngon. Tuy nhiên, ta thấy nhiều người trong thiên hạ vẫn đang còn phải ăn đói mặc rách. Do đó ta không dám làm như vậy. Thiên hạ còn đang đói khổ, còn gia nhân của ta lại quá xem trọng ăn mặc, ta cho rằng đó mới là điều Tể tướng không nên làm. Hơn nữa, ta chỉ nghe nói rằng con người có phẩm đức cao thượng mới là vinh dự lớn nhất của quốc gia, ta chưa bao giờ nghe nói rằng khoe khoang quần áo và xe ngựa có thể mang đến vinh diệu cho quốc gia”.
Sau khi biết chuyện này, Mạnh Hiến Tử rất giận người con trai. Ông đã biệt giam Trọng Tôn trong bảy ngày. Kể từ đó, gia nhân của Trọng Tôn bắt đầu ăn mặc đơn giản, và ngựa của Trọng Tôn cũng được cho ăn cỏ thay vì ăn kê.
Khi Quý Văn Tử nghe về sự thay đổi của Trọng Tôn, ông nhận xét: “Một người có thể cải chính lại những sai lầm của bản thân thì rất đáng làm tấm gương cho người khác”. Ông đã bổ nhiệm Trọng Tôn làm một trong những vị quan hàng đầu.
Quý Văn Tử đã dành cả đời cho sự bình an của xã tắc, luôn trung thành và giữ gìn lễ tiết, tận tuỵ với việc nước, trong gia tộc thì sinh hoạt hết mực tiết kiệm, không một chút xa hoa lãng phí. Ông đã khởi xướng nếp sống giản dị và tiết kiệm của nước Lỗ. Các thế hệ đã qua đi, nhưng đức hạnh của ông vẫn được ca tụng đến ngày nay.
(Theo Quốc Ngữ – Lỗ Ngữ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét