a

THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU MỘT NĂM MỚI GIÁP THÌN AN LÀNH VÀ HẠNH PHÚC

b

b
CHÚC QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN HOÀNG DIỆU NĂM GIÁP THÌN VẠN SỰ NHƯ Ý - AN KHANG THỊNH VƯỢNG.

Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

ĐỌC VUI CUỐI TUẦN

                                                                                      

Tại một trường đại học, người ta yêu cầu sinh viên viết một câu chuyện cực ngắn nhưng vẫn phải bao gồm
đầy đủ 4 nội dung: Tôn giáo, Phong kiến, Tình dục và Huyền bí.
Bài được giải cao nhất thế này:
"Lạy Chúa". Nữ Hoàng tự nhủ. "Ta có thai rồi. Không hiểu là gã nào nhỉ?"
  
Có những lúc giật mình tan giấc mộng
Anh vô tình bị kiến cắn vô mông
Anh chợt nhớ đến những buổi chiều hồng
Anh cùng em trên ngọn đồi đón gió
Và nơi đó, trong mịt mùng đám cỏ
Anh vô tình.. bị kiến cắn vô chim. 

Giờ văn, thầy giáo :
- Theo các em, thế nào là sự rung động trước cái đẹp?
1 bé trai:
- Thưa thầy, ví dụ như khi ta đứng trước hoa hậu hoàn vũ khỏa thân 100% ạ!
Thầy:
- Em ra ngay khỏi lớp, ngày mai mời phụ huynh đến gặp tôi!
Ngày hôm sau, thầy vào lớp, thấy bé trai nọ lầm lỳ trốn xuống ngối tít tận cuối lớp, dãy bàn cuối cùng.
Thầy:
-Ai cho phép em tự tiện đổi chỗ? Phụ huynh đâu, sao không thấy đến?
Trò:
-Thưa thầy, bố em bảo là, nếu thầy không thấy rung động khi đứng trước hoa hậu khỏa thân, thì thầy là
người bệnh hoạn, pê-đê, bố em kinh tởm không muốn gặp, còn em phải ngồi tránh thầy ra !!?

Nàng: Anh có hút thuốc bao giờ không?
Chàng: Không bao giờ.
Nàng: Vậy anh có uống rượu chứ?
Chàng: Đời anh chưa từng uống một giọt rượu nào.
Nàng: Thế còn cờ bạc? Chắc anh cũng có chơi chứ?
Chàng: Không khi nào, em biết đấy.
Nàng: Vậy ngoài em ra, anh còn để ý đến cô nào không?
Chàng: Em phải tin anh chứ. Anh chỉ có duy nhất em mà thôi!
Nàng: Nhưng anh cũng phải có một thói xấu gì đó chứ?
Chàng: À, đúng là thỉnh thoảng anh có hay nói dối.

Sài gòn không sao, ngày X tháng Y
Em yêu...lúc này anh chỉ múôn nhìn thẳng vào mắt em........................, dắt em vào phòng ........................, đóng cửa.............................. , tắt đèn......................... , đè em xuống giường.......................... , trùm mền lại ..............................................., khoe dzới em cái đồng hồ dạ quang má anh mới mua cho anh .......

Thanh niên 28 tuổi, đọc thân vui tính, khoẻ mạnh. Không rượu chè bài bạc chích choác, yêu màu tím, tôn thờ sự thủy chung, hơi lãng mạn, có khả năng tự chăm sóc bản thân và người khác, ăn ngủ luôn đúng giờ giấc, sống rất kỷ luật. Không lang thang trên mạng, không chít chát hay chơi game trực tuyến, không bị Webcam lôi cuốn, không tham gia cá độ. Đã sống theo đúng thời khoá biểu trên 6 năm và sẽ tiếp tục như thế cho đến hết cuộc đời còn lại. Muốn quen biết các cô gái dịu hiền, đẹp, có lòng vị tha...
Ai mến xin thư về cho:
Trần Bất Lương , khu tù chung thân, trại giam Hoả Lò
?!!


Cô vợ gọi người đến sửa máy giặt. Vì phải đi làm cả ngày nên cô dặn người thợ, vốn là chỗ quen biết, nơi để chìa khóa để anh tự mở cửa vào.
"Tôi sẽ để chìa khóa dưới thảm chùi chân. Anh sửa máy xong để hóa đơn lên kệ bếp giúp tôi. À, anh đừng ngại con chó béc-giê. Nó sẽ không làm phiền anh đâu. Nhưng anh đừng nói bất cứ chuyện gì với con vẹt. Nhớ nhé, không nói với con vẹt!".
Hôm sau, người thợ tới và thấy một con chó rất to. Nhưng như bà chủ đã nói, con chó chỉ nằm xem anh ta làm việc. Còn con vẹt lại liên tục chửi rủa la hét khiến anh ta phát điên. Cuối cùng, không chịu được nữa, anh ta hét lên:
- Câm mồm đi, con vẹt ngu ngốc kia!
Con vẹt bèn nói:
- Xử nó đi, chó!

Giờ văn, cô giáo ra đề như sau:"Hãy tả về gia đình của em"
....
Nhà em nghèo sáng sớm ba em phải đạp xích lô chở má em đi bán kim cương, anh chi em em từ nhỏ đã cơ cực. Anh trai em mơ có một trái banh nhựa mà đá cũng không có, phải gom tờ 500.000 đồng vò thành cục rồi chơi đá banh. Chị em nhìn mấy đứa hàng xóm chơi nhảy dây mà thèm nên chị lấy dây chuyền vàng cột lại mà chơi. Ba má em cực khổ không kiếm được việc làm cho nên tối tối ba má em lấy vàng cục chơi chọi qua chọi lại cho đỡ buồn. Anh em không được đi xe đạp hay xe máy đến trường như bao đứa trẻ khác mà đành phải chịu khó đi xe Mercedes. Ôi cuộc đời em khổ quá !ôi trời ơi, em khổ quá cỡ.
                                                                    
                                                               

Gái xưa dạ một , vâng hai
Gái nay mà bảo là quay cãi liền.
Gái xưa thùy mị thục hiền
Gái nay như mấy con... điên ngoài đường.
Gái xưa may vá tỏ tường
Gái nay chỉ biết tìm đường Shopping.
Gái xưa mới thật là xinh
Gái nay như thể ....." tinh tinh xổng chuồng ".
Gái xưa ăn nói điệu đàng
Gái nay ăn nói sỗ sàng thấy ghê.
Gái xưa vừa gặp đã mê
Gái nay nhìn kỹ vẫn chê như thường.
Gái xưa đâu biết trèo tường
Gái nay giận lẫy kiếm đường theo trai.
Gái xưa làm lụng quen tay
Gái nay làm biếng khoanh tay ngồi nhìn

(lụm trên net, mong các quý bà, quý cô nhẹ tay)

Một du khách nước ngoài hỏi anh hương dẫn viên :
- "Tôi đã đến Việt Nam nhiều lần. Ở Việt Nam có hai vịnh rất nổi tiếng mà tôi đã tham quan là "Nha Trang Bay" và "Ha Long Bay". Nhưng còn một vịnh tôi thấy quảng cáo rất nhiều, ở khắp nơi. Anh có thể dẫn tôi tham quan không?"
Anh hướng dẫn viên vội hỏi "Xin ông cho biết tên của cái vịnh đó".
Ông khách chỉ lên bức tường bên đường rồi bập bẹ đánh vần "Cam Dai Bay". ( CHUYỆN NẦY HAY NHẤT )
!!!

Một người đi xe máy va phải chú chim sẻ bay ngược chiều. Anh ta dừng xe xem xét, thấy nó chưa chết bèn nhặt đem về đắp thuốc rồi thả vào lồng với chút vụn bánh và nước. Khi tỉnh lại, thấy mình bên song sắt cùng với mấy mẩu bánh vụn chú sẻ thở dài tự nhủ:
-Khỉ thật. Mình đã đâm chết thằng cha đi xe máy rồi. Bây giờ chắc là tù mọt gông đây...

Một cô gái đứng trên cầu và chuẩn bị nhảy xuống sông . Một chàng trai đi ngang qua nhìn thấy lịền hỏi :
- cô định tự tử ư?
Cô gái quay lại, trả lời :
- Đúng vậy.
Thấy cô gái quá xinh đẹp, chàng trai liền cầu xin cô 1 nụ hôn trước khi cô tự tử. Và thật tuyệt với, cô gái đồng ý....một nụ hôn ngọt ngào. Sau đó chàng trai quyết định thuyết phục cô gái :
- Cô xinh đẹp và đáng yêu thế, sao lại muốn tự tử ?
- Bố tôi mắng tôi chỉ vì tôi thích ăn mặc như .... con gái .

1 vị khách rất tức giận gọi điện đến hãng nước ngọt mắng vốn
- Alo, tôi là người tiêu dùng. Tôi đang có trong tay chai nước giải khát của các ông, trong đó có 1 con gián. tôi ko thể chịu đựng được nữa. Tôi sẽ kiện hãng các ông đễ ko người tiêu dùng nào bị lừa nữa, công ty các ông sẽ phá sản.
- Thế à? Xin chúc mừng quí khách đã trúng giải đặc biệt của công ty chúng tôi. Phần thưởng của quí khách là chiếc xehơi 4 chỗ ngồi. Xin quí khách đến nhận quà sớm

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái cọc để phơi áo quần
Hai người nhầm lẫn tứ tung
Nàng như cũng có cái quần giống tôi
Ðể rồi có một lần phơi
Thế nào tôi lấy nhầm ngay của nàng...
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng
Thấy nàng hé cửa gọi sang thế này
"Ấy ơi ấy hãy vào đây,
Cho tui đổi lại cái này chút coi"
Lần đầu tiên thấy nàng cười
Nàng che một tấm vải dày ngang hông(?)
"Cái quần duy nhất của em,
Hôm qua anh lấy về bên ấy rồi

Một cha sứ bị lạc mất một con chim quý, ông rất buồn, đi tìm khắp nơi mà không thấy. Ông nghĩ chắc nó bị lạc vào nhà ai đó, vì thế hôm sau trước lúc giảng đạo ông hỏi các con chiên:
- Ai trong số các con có một con chim ?
Tất cả đàn ông trong phòng đứng dậy.
Cha sứ biết mình bị hiểu lầm, ông chữa lại :
- Ý ta là ai trong các con đã nhìn thấy một con chim...
Tất cả phụ nữ trong phòng đứng dậy
- Oh không, ai trong số các con đã nhìn thấy một con chim, không phải của mình ... eh... mà là của hàng xóm.
Một nửa số phụ nữ trong phòng đứng dậy
???!

Tô canh lạnh lẽo nước trong veo.
Vài lát hành phi bé tẻo teo
Nước chấm gọi là hơi gợn tí
Thịt kho thái mỏng gió bay vèo
Dưa vừa mới muối còn xanh ngắt
Cơm chén vừa xong dạ vẫn teo
Tối đói cồn cào không ngủ được
Muỗi bu vào chích cái thân bèo!!!

Trong kỳ thi, vị giáo sư triết đang ra đề thi. Các sinh viên hồi hộp khi giáo sư đặt một cái ghế lên bàn và viết lên bảng: "Hãy vận dụng những điều đã học để chứng minh rằng cái ghế này không tồn tại!".
Trong khi các sinh viên khác viết rào rào trên giấy thì có một sinh viên nộp bài chỉ có 3 chữ. Bài viết này được điểm A duy nhất. Cả lớp tò mò ghé nhìn thì đó là 3 chữ: "Cái ghế nào?".


Hai vợ chồng cãi nhau:
- Sugar you you go, sugar me me go!
(Đường cô cô đi, đường tôi tôi đi!)
- You think you tasty?
(Anh nghĩ anh ngon lắm hả?)
- I love toilet you go go!
(Tôi yêu cầu cô đi đi)
- You live a place monkey cough, flamingo crow. Clothes house country!
(Anh sống ở nơi khỉ ho cò gáy. Đồ nhà quê)
- You onion summer three down seven up. No enough listen
(Cô hành hạ tôi ba chìm bảy nổi. Thôi đủ rồi nghe!)


Vào lúc 11:00h tối, có một anh chàng chạc tuổi 20 đứng giữa một cánh đồng trống để đón xe buýt về thành phố. Anh ta đứng mãi mà chẳng thấy một chiếc xe nào chạy ngang. Đến đúng 12:00h đêm có 1 chiếc xe chạy đến, anh ta vội quắc chiếc xe vào xin được đi nhờ vào thành phố. Anh ta leo lên xe và ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Trời mưa rất to và một tiếng sét đánh xuống nghe chói tai đã làm cho anh chàng tỉnh giấc. Anh ta đã mất hồn khi không nhìn thấy tài xế lái xe mà xe vẫn chạy, anh ta đã la lớn: "MA AAAAAA".
Bất ngờ có tiếng đằng sau nói lại:
"Ma cái mả cha mày chứ ma, tao đẩy xe chết mẹ luôn

PHÂN ƯU THÂN PHỤ CHỊ HỒNG THỊ MINH NGUYỆT





Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

VUI BUỒN CHUYỆN HỘI .

VUI BUỒN CHUYỆN HỘI

Trường tôi khai giảng khóa học đầu tiên từ năm 195.. trãi qua bao thăng trầm của thời cuộc, có thể nói trường tôi chiếm đa số học sinh trung học của tỉnh Sóc Trăng, và cũng từ đây nhiều thế hệ học sinh rời trường, tìm kế mưu sinh khắp nơi trên thế giới. 


Có bạn thành công trong cuộc sống, có bạn không may vướng vào cảnh nghèo khổ túng quẩn, có bạn tìm được vinh hoa phú quý ở xứ người, có người bỏ thân ngoài biển xa, hoang đảo, có bạn nằm lại ở một nơi nào đó trong lòng đất mẹ Việt Nam... Xa quê, xa trường, xa Thầy, xa bạn ! cô đơn, buồn... thôi thúc những cựu học sinh của trường tôi, phải bằng mọi cách, mọi giá tìm về quê củ trường xưa cho thỏa lòng mong nhớ, chúng tôi phải đến và sưởi ấm cho nhau, vì chúng tôi biết chúng tôi còn rất ít thời gian dành cho nhau ! Có nhiều anh chị em với tấm chân tình của mình đã kêu gọi và cùng anh chị em khác tổ chức ra từng nhóm nhỏ, từng ban liên lạc, hay cao hơn một chút ! thì hội ái hữu cựu học sinh ở khắp nơi. Rồi thì tùy theo điều kiện riêng của mình (kinh tế, địa lý, chính kiến ) mà bàn bạc đưa ra những phương thức sinh hoạt, liên lạc vui chơi với nhau, cũng bầu ra trưởng, phó, thư ký, thủ quỹ, liên lạc v..v... cũng nội quy cũng điều lệ đàng hoàng lắm chứ ! Nhưng cái chính, cái cốt của các nhóm, của các hội đều có chung nhau một mục đích là tập hợp những anh chị em đã từng có một thời gian cùng chung một mái trường tại Sóc Trăng, sau một thời gian xa trường xa bạn, bây giờ tìm đến nhau ôn lại kỳ niệm vui buồn của tuổi học trò trong trắng, không một chút toan tính vụ lợi, hay tị hiềm gì cả. Chúng tôi ra sức tìm kiếm thăm hỏi thầy cô, bạn cũ... chúng tôi tổ chức họp mặt hàng năm... chúng tôi cùng nhau làm thơ, viết văn làm đặc san, kỷ yếu, giúp thầy giúp bạn lúc khó khăn bệnh tật, chia sẽ tâm tình với nhau đủ thứ chuyện ! dần dần hình thành những diễn đàn, coi như tạo thêm nhiều sân chơi cho anh chị em Đồng môn, với đủ loại trò chơi hầu đáp ứng tất cả yêu cầu của anh chị em khắp nơi. Chuyện đời rắc rối thiệt, là anh chị em một nhà, thậm chí là vợ chồng đi nữa sống chung lâu ngày còn có chuyện cải vã, huống hồ chi là nhóm nhỏ, hội lớn, lại quy tụ đủ mọi thành phần, tầng lớp trong xã hội... Thế là xảy ra những va chạm... chuyện vui có, chuyện buồn có, khen có, chê có... rồi chuyện dị biệt trong suy nghĩ, cách ứng xử đối với nhau, tranh luận với nhau, giận hờn nhau... rồi tha thứ cho nhau... và lại làm hòa với nhau....! Tôi không có ý nói những chuyện nầy ra để gièm pha, hay khích bác ai cả ! tôi chỉ muốn nói để chúng ta nhìn nhận một sự thật đã và phải có ! ? trong sinh hoạt cộng đồng, từ đó chúng ta nhận ra những thiếu sót, sai lệch của nhau và cùng suy nghĩ lại, hầu cảm thông cho nhau hơn, nhất là cho những ông hội trưởng, bà trưởng ban nầy. Chuyện khổ tâm của mấy ông hội trưởng, mấy bà trưởng ban nầy, toàn làm việc không lương, mà nếu cứ tối ngày lo chuyện khuyên nhủ, giảng hòa cho chúng ta thì mấy ông, mấy bà nầy đâu còn bao nhiêu thời gian cũng như hơi sức; mà lo tổ chức hội hè, thăm thầy tìm bạn, rồi làm kỷ yếu, đặc san cho hội, vậy nghĩ có tội nghiệp cho mấy ông hội trưởng, mấy bà trưởng ban nầy không ? nói cho vui một chút thì mấy ông, mấy bà nầy là bị bầu. Và chính từ những việc có tên và không tên nầy... chúng ta sẽ thấy được ai là người có tâm huyết với trường với đồng môn, ai là người làm cho mình kính phục, ai là người xúng đáng cho mình phải noi gương, ai là người chúng ta cần phê phán và giúp đỡ để cho bạn ấy tu sửa bản thân được hoàn thiện hơn. Cho nên chúng ta những người bạn đã từng cùng chung một trường, một lớp, phải biết kềm chế, phải biết nhường nhịn nhau, thương yêu nhau đùm bọc che chở cho nhau...vun đắp tình đoàn kết, cùng nhau vui chơi trong khoảng thời gian còn lại của một đời người, đoàn kết vui vẻ, không phân biệt đối xử với nhau, thế là chúng ta đã tự tạo cho mình một sân chơi tràn đầy tiếng cười, trong đó chỉ có những tà áo dài trắng ngây thơ, trong trắng, trong đó chỉ có những chiếc áo sơmi trắng, quần kaki xanh dính đầy bụi phấn, hoặc một mảnh giấy kèm theo vài chữ chọc ghẹo gì đó của bạn bè cùng lớp lén dán vào áo của mình ! những nhóm, những ban liên lạc, những hội ái hữu của trường tôi trong sáng và chân tình như thế đó ! miệt mài không mệt mỏi thay nhau đóng góp công sức cho trường xưa bạn cũ... Mãi mê suy nghĩ... cố lục tìm trong ký ức tuổi thơ của mình thêm một vài kỷ niệm thân thương thời còn đi học... gắng nhớ lại trong lần họp mặt Thầy cô bè bạn năm nào có thiếu bạn nào không ? hay có tìm thêm được bạn nào không ? để thương, để nhớ, để trân trọng những kỷ niệm vô giá nầy... và tôi ngủ thiếp đi hồi nào chẳng hay ! 


TÔI NẰM MƠ ! ? ! 


Tôi được 2 người bạn cùng trường, 3 người bạn cùng lớp, thêm vài thân hữu đồng hương bầu tôi làm ông hội trưởng ( sau một chầu nhậu ) của hội " Cựu học sinh liên tỉnh " tôi liền tổ chức một buổi tiệc họp mặt mini ( mời nhiều quá thì ý kiến, ý cò tùm lum ) cho nó có danh chính ngôn thuận một chút, rồi phong chức hội phó, thủ quỷ, liên lạc... đồng thời mở luôn chi nhánh ở quận nầy, quận nọ, giao cho bạn bè mà tôi thích mỗi người một chức vụ cho gọn, khỏi có bầu bán làm gì cho nó mất công, lại nửa muốn tìm người có tâm huyết cũng khó khăn lắm, lỡ không may gặp người hám danh mà vô tài vô đức, nhào vô giành chức hội trưởng của tôi thì chắc tôi chết mất ! ! Tôi nói thiệt nhe ! anh chị em đừng cười tội nghiệp, tôi học thì chẳng giỏi, mà tài cán chẳng có bao nhiêu.... có lẽ tại nghiệp chướng gì gì đó khiến cho tôi cứ thích nổi tiếng, thích làm minh chủ lắm ( chắc tại tôi xem nhiều phim kiếm hiệp Hồng Kông ) từ đó tôi muốn hội của tôi là duy nhất và lẽ tất nhiên là phải đông, phải mạnh chứ ! Tôi liền lập danh sách hội viên, cái nầy cũng dể thôi.! tôi xin copy danh sách hội viên của một hội khác là xong ! rồi tôi cũng tổ chức họp mặt, giao lưu với hội nầy hội kia, liên minh liên kết đủ thứ. Cái vụ nầy tôi thấy mình có tài thiệt... và hội CỦA TÔI cũng được nhiều người biết đến !!? có một quân sư bày cho tôi làm trang web của hội vì theo quân sư nầy phải có web, thì danh tiếng của hội mới có thể lẩy lừng trên toàn thế giới !! tôi sướng run cả người vì hội mà lẩy lừng thì hội trưởng như tôi phải nổi tiếng vì hội nầy là hội CỦA TÔI mà ! Rồi đây vợ con tôi, bà con bên nội, bên ngoại của tôi, sẽ thấy hình tôi, thấy tên tôi trên mạng rồi... ! Lần nầy tôi mặc sức nói xấu ông anh khó tánh của tôi cho mọi người biết, rồi bà vợ của tôi nữa, dám ăn hiếp tôi bấy lâu nay, lần nầy tôi sẽ viết một bài cho đăng trên web cho mọi người biết hết chuyện vợ tôi bắt nạt tôi như thế nào? ! rồi còn mấy bài thơ, tùy bút tôi làm lúc trước gởi cho trang web mấy hội kia, không chịu đăng cho tôi, lần nầy tôi đăng trên web hội tôi luôn gọn hơ ! Nhưng đúng là muốn làm chuyện gì mà mình không có thực lực thì cũng hơi khó... mà không lẽ bỏ cuộc, tôi phải được ký tên mình trên mấy cái thông báo mời hội họp nữa chứ ! rồi lên làm MC điều khiển chương trình hội họp, nói thiệt cái vụ cầm micro lên phát biểu là tui thích lắm, vì tiếng nói của mình được phóng lên lớn lắm, mà lớn tiếng thì nhiều người nghe, nghĩ tới cái ngày trên mấy trang web có hình tôi làm hội trưởng đang cầm micro phát biểu và được post lên trang web là tôi " khoái chí tử ". Mà muốn được như thế, thì phải " muối mặt " nhờ đứa em cùng trường nó làm giùm mình vậy ! về sau lỡ có ai biết chuyện nầy thì mình đổ thừa mình già rồi, mắt mủi kèm nhèm nên làm hơi chậm ! mà suy đi nghĩ lại chuyện nhờ làm web là chuyện nhõ, cái chuyện lớn và quan trọng là hội trưởng tôi. có tài lèo lái đưa hội ngày càng lớn mạnh mới là hay! Chuyện làm hội trưởng của tôi đang xuôi chèo mát mái, tự nhiên ở đâu xuất hiện một em bạn học " tào lao " đúng là " tào lao " thiệt ! hể có bạn bè Việt kiều về nước muốn thăm thầy thăm bạn, hay là họp bạn, họp nhóm gì đó; thì em gái nầy lăng xăng tìm chỗ, tìm nơi... lại còn dám mời thầy cô, bè bạn đến dự nữa chứ, trong khi nhiệm vụ thiêng liêng cao cả nầy, hội của tôi đã có giao cho một anh liên lạc phụ trách từ lâu rồi, em " tào lao " nầy dám xâm phạm bản quyền về trường, về thầy cô, về bè bạn của hội tôi rồi. Hôm anh phụ trách liên lạc của hội tôi báo tin nầy, tôi rất bực em " tào lao " nầy lắm ! không bực sao được ! khi số điện thoại của thầy cô, của bạn bè... trong và ngoài nước hội tôi luôn bí mật giữ kín như " mèo dấu cứt " không rõ tại sao em " tào lao" nầy lại biết ?? Người xưa thường nói " Họa vô đơn chí ! phúc bất trùng lai " chuyện bực mình khác lại đến với tôi, thêm một trang web lại xuất hiện và dám sử dụng tên trường của tôi làm danh xưng cho trang web nữa chứ ! Không biết hội nầy có được công nhận theo tiêu chuẩn IOS đàng hoàng tử tế không ? mà dám bày đặt làm web làm blog " ì xèo " lần nầy tôi đi thưa ra tòa là cầm chắc bị phạt nặng, không biết chừng còn bị bỏ tù nữa chẳng phải chuyện chơi đâu ! hội nầy không biết hội của tôi là hội " Cựu học sinh liên Tỉnh " và tôi là minh chủ sao ? Tôi vội vàng thỉnh ý quân sư. Quân sư bảo tôi nên tạo dựng một liên minh, rủ rê ba bốn hội cùng nhau bao vây hội nầy! đánh sập trang web, xóa sổ hội nầy luôn ! tôi rủ rê tùm lum, tùm la, vận dụng hết tài ăn nói, thậm chí than vãn cảnh " gà trống nuôi con " bị ăn hiếp đủ điều, hòng tạo ra một liên minh để loại bỏ hội kia cho rồi ! Nhưng cái liên minh của tôi không được ra đời !?? Như bị nước sôi đổ vô quần tôi gởi email đủ chỗ, kể lể, phân trần, đã kích nhưng chẳng ai trả lời trả vốn gì cả ! hay là người ta đã biết cái sai rồi ??!! ... hay sợ mình rồi nên im hơi lặng tiếng ?? Suy nghĩ mải vẫn chưa tìm ra đối sách, thì tôi giật mình tỉnh giấc, người tôi ướt đẩm mồ hôi !! Tôi vừa trải qua một giấc mơ thật kinh khiếp, tôi vội vã đi tìm một ông anh cùng học một trường để kể lại giấc mơ của mình mong sao anh nầy chỉ bảo cho cách biến giấc mơ thành hiện thực... sau khi nghe kể hết giấc mơ của tôi, ông anh nầy mới bắt đầu... 

Hỏi: - Trong tất cả luật lệ hiện nay nơi em đang sinh sống có luật nào cấm thành lập hội không ? 


Trả lời: - Không có luật nào cấm cả ! 


Hỏi : - Vậy sao người ta lập hội em lại bực bội ? 


Trả lời: - Em chỉ muốn có một hội duy nhất của em mà thôi ! 


Hỏi : - Luật có cấm hội lập trang web hay blog không ? 


Trả lời: - Không cấm ! 


Hỏi : - Sao người ta làm web làm blog em lại không thích ? 


Trả lời : - Tại vì dám lấy tên trường em đặt tên cho trang Web 


Hỏi : - Vậy mấy anh chị em ở hội bên kia học ở đâu ? 


Trả lời: - Học cùng trường với em luôn ? 


Hỏi : - Bây giờ em định làm sao ? khi có thêm trang web nữa ? 


Trả lời: - Em sẽ vận động mấy thi sĩ và văn sĩ thân tình với em, không cho web kia đăng bài. 


Hỏi : - Trường em văn thi sĩ nhiều không ? 


Trả lời : - Nhiều như sao trên trời ! Và cuối cùng ông anh học cùng trường với tôi trả lời như sau : " 


Hỏi : - Hiện nay em làm nghề gì để sống ?

Trả lời : - Em thi công đường dây điện cao thế !

Hỏi : - Em là nhà thầu phải không ?

Trả lời : Không phải ! em chuyên leo cột điện.

 Và cuối cùng ông anh học cùng trường với tôi trả lời như sau : " Quê hương không phải của riêng ai, trường xưa, thầy cô, đồng môn cũng không phải của riêng ai cả ! ". em về suy nghĩ thêm trước khi muốn lập hội... anh cười mĩm và khẻ nói " chúc em tối nay ngủ ngon và đừng mơ như vậy nữa " Hôm nay kể cho anh chị em nghe về giấc mơ của tôi, mong anh chị em đọc cho vui, và tha thứ khi trong giấc mơ của tôi có những sự việc trùng hợp ngoài ý muốn của tác giả, cũng như tha thứ cho nhân vật tôi vì anh nầy chỉ mơ thôi ! 

 Nguyễn Thành Khánh HD. 66 -73 









Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

MƯỜI THƯƠNG

                                                                   
                 



    

    Một thương đôi má của nàng,
    Xoa toàn mỹ phẩm, anh tàn tháng lương.
    Hai thương giọng ngọt như đường,
    Nàng xin một tiếng, vua nhường mất ngôi.
    Ba thương đo đỏ đôi môi,
    Anh không hôn được, sợ trôi son nàng.
    Bốn thương mười ngón thiên đàng,
    Móng nàng lạ lắm : lúc vàng, lúc xanh.
    Năm thương đôi mắt long lanh,
    Liếc tình, cọp cũng biến thành nai tơ.
    Sáu thương cái nết ngây thơ,
    Quen nàng một tháng, anh khờ ba năm.
    Bảy thương cái mặt chầm dầm,
    Đòi mua vài cái áo đầm mới vui.
    Tám thương mái tóc buông xuôi,
    Làm anh té xỉu bởi mùi dầu thơm.
    Chín thương nàng biết nấu cơm,
    Lớp khê, lớp khét, thằng bờm chạy xa.
    Mười thương tính chẳng xa hoa,
    Vòng vàng không khoái, hột xoàn nàng mê.
    Đời trai sao lắm ê chề,
    Thương xong mười cái anh về chăn trâu.



QUANG NGUYỄN

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

TAY ẢI . TAY AI !??

                                                               





Con người thích phô trương danh lợi và quyền hạn, tuy nhiên lắm lúc không đúng chỗ và đúng lúc, luẩn quẩn chỉ có bấy nhiêu, như chuyện nghìn lẻ một đêm.

Trong nước ngày nay, các nhân vật Việt trẻ trong showbiz hay xa hơn giới ca sỹ, kịch sỹ... cũng cố đánh bóng tên tuổi mình bằng nhiều vụ scandals nhảm nhí, thế nhưng ngoài nước người Việt hải ngoại cũng không kém phần, xung quanh toàn người Việt sống xứ xa mấy chục năm, thích phô trương trong nhóm nhỏ về bề thế của mình, và tự cho mình nhiều quyền hạn, với tay đi chỗ này chỗ kia mặc dù nó xa vạn  dặm. Đứng ngồi không yên mà ông bà ta hay chế ngạo ' nó mắc đằng dưới, hay đang đau đẻ'. Cái gì cũng sờ, cũng mó, cũng cựa quậy cả, đứng ngồi không yên một chỗ. Tay dài nhưng đầu bé nó sẽ chông chênh khó đi dễ ngã.

Chuyện nhà thì mang cho cả thế giới biết, rồi bám vào người nào đó mà than thở kể lể, mà có gì mới mẻ đâu cũng 'bổn cũ soạn lại' xài hoài chưa đổi, lúc nào cũng nghĩ mình 'là nhất nhất trên đời, dù hỗng còn trẻ trung gì' và tự cho rằng 'hỗng ai biết gì còn mình thông minh hơn người', không biết tiêu chuẩn đánh giá này có nằm trong ISO không?!, Và so sánh với cái gì và với ai, thường thì con người ta so sánh một điều gì đó thì so sánh bằng, chắc là sanh lộn nên 'so sánh thiếu thốn'. Gia đình là tay chân, có đấu đá nhau cũng nhiều nhất là người thân bạn bè là quá đủ, mang ra bêu xấu cho cả thế giới làm gì như người đời nói' vạch áo cho người xem lưng'.

Cũng cố đánh bóng tên tuổi mình bằng những chuyện hảo tâm ầm ỉ, để làm gì?!, nếu có giúp ai thì tự mình và người được giúp biết cũng đủ lắm rồi, tại sao lại thích cho cả thế giới biết làm gì? Có mắng chửi ai cũng đừng mang ra nói vô tội vạ thiếu suy nghĩ, vì từ đó làm cho mình 'thân bại danh liệt' với những chứng cứ bất lợi nếu nó rơi vào tay người hẹp tâm.

Người hỗng quá to lớn như Tây vì vẫn là giống Á châu thế mà tay dài lắm 'tay ai mà dài với tới vạn dặm'. Chuyện mình lo chưa xong lo chuyện người lo đủ chuyện, làm náo loạn sự yên bình của người khác, hiểu thì không thấu đáo cái gì cũng lên tiếng cũng đụng vào không biết tại sao?!.

Không thích thì dừng lại không cần dấn thân vào rồi tự quảng cáo khi ai đó có vấn đề, mình cho là họ bất thường thì đừng làm như họ, sống quân tử thì dại, nhưng vẫn còn tốt hơn 'sống giả tạo, mơ mộng hảo huyền'.

Sống thật tâm và có ích cho mọi người, thời gian nhàn rỗi thì giúp những ai cần giúp nếu khá giả giàu có khoe khoang cho thấy bề thế của mình, khi người khốn khó cần giúp thì tránh xa, sống như thế cho cá nhân mình nên khép lại không nên quá phô trương khi có sự yêu cầu giúp đỡ mình lặng yên. Xung quanh quá nhiều người thiếu thốn, cần một cái bánh xe của mình cũng no cơm cả tháng, một đứa trẻ không cần thiết là đề tài nêu ra cho thiên hạ nhòm ngó nó có quá đầy đủ, sự giàu có vốn dĩ là nỗ lực từ bản thân và mai mắn, hãy giữ lại cho riêng mình đừng quá phô trương cho thế giới xung quanh mình, kiến thức nuôi sống mình không phải mang ra khoe khoang vì có giúp được ai?!.
Cuộc sống là bài toán khó ở học đường, cách giải khác nhau suy nghĩ khác nhau cũng cho kết quả khác nhau, rồi cho nó ra cuộc sống cũng thế, nói dễ hơn làm, cái chính khi đến đâu cũng có người muốn gần gũi, còn ngược lại 'anh, chị, em bận quá, khi khác nhé' và xung quanh khó chịu với sự xuất hiện của mình thì than ôi ?!...

Tài sản của riêng mình là kiến thức, chăm chút cho nó hàng ngày để bánh xe lăn cuộc sống không dẫm lên nó, rồi mình sẽ đi vào ngõ hẹp vì môi trường quá nhỏ bé, thế giới bên ngoài là bao la, muốn sánh bằng họ phải học hỏi hơn họ, nếu tự mình nghĩ như thế là đủ vì đã ở cái xứ người này mấy chục năm và tự hãnh diện thì thật là tội nghiệp vì tuổi chẳng còn là bao, mà xung quanh thì tiếp xúc quá ít ỏi thế giới phương Tây.

Xung quanh còn quá nhiều người nếu họ biết mọi chuyện, họ cũng sẽ rời xa mình và lúc ấy tự cho là người ta không hiểu mình, làm gì có ích cho ai tự nhiên xung quanh đều biết không cần kể lể tội tình để mang đến sự động lòng người. Còn ngược lại tự họ xa rời mình là tất yếu. Tự mình phong cho mình cái quyền mà chẳng ai thích cái chỗ ấy, sự giúp đỡ từ xung quanh mình là một mai mắn, hãy giữ lấy nó và tự suy gẫm đừng quá ồn ào, kết quả sẽ thảm hại hơn cái ta tưởng. Hay ông bà ta thường nói trong cái thế giới nho nhỏ của minh thì tự mình ' thân bại danh liệt' vì sự tự phong mà.

Vốn dĩ cuộc đời còn nhiều lắm lo toan, thế mà có người còn quá nhiều thời gian nhàn rỗi để làm nhiều điều vô bổ chẳng có ích cho ai, nhưng vẫn còn cái mai mắn nếu hiểu thì hãy dừng lại, bởi vì người đời có câu ' gậy ông đập lưng ông' hay 'vừa ăn cướp vừa la làng'. Còn phản ứng của mình từ thơ tín để chống trả một điều gì đó thì cũng tội nghiệp nó, vô tội vạ nó được hân hạnh vào thư rác, vì đó là những loại thư rác rưởi.

Hãy cố làm điều có ích vì tuổi đời không non trẻ và cũng nên đừng nông cạn thiếu suy nghĩ, không thích thì cứ tâm sự bạn bè thế là đủ, muốn phô trương mình hãy giữ lấy cái tâm và nếu mình không  thích những gì xung quanh thì hãy chui vào vỏ ốc của mình.

Có mợ thì chợ vẫn đông, không mợ thì chợ vẫn đông như mọi ngày.

Snowynguyen Dec 2013

THƯỢNG ĐẾ CHÍ CÔNG