a

THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU MỘT NĂM MỚI GIÁP THÌN AN LÀNH VÀ HẠNH PHÚC

b

b
CHÚC QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN HOÀNG DIỆU NĂM GIÁP THÌN VẠN SỰ NHƯ Ý - AN KHANG THỊNH VƯỢNG.

Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2024

QUYẾN RŨ BẰNG HƯƠNG THƠM. Tác giả: Đào Hiếu.






Những sinh vật đẹp đẽ như bướm, chim, cá kiểng… tuy rực rỡ nhưng khi cần quyến rũ bạn tình, chúng cũng phải thay màu đổi sắc cho hợp nhãn đối tượng của mình.
Còn các sinh vật hoang dã xấu xí như con cầy hương thì được trời cho một túi xạ thơm tho để mồi chài người đẹp. Cái túi xạ nhỏ bé giấu trong bụng nó là niềm khao khát của loài người.
Vì thế con người phải khổ công lên rừng tìm bắt con cầy hương để lấy cái túi xạ của nó. Con người còn xuống biển, đem cả sinh mạng mình chiến đấu với cá nhà táng cũng chỉ mong lấy được chất thơm của nó gọi là Long Diên Hương.
Sự hình thành của Long Diên Hương cũng rất lạ đời. Cá nhà táng là con cá voi khổng lồ, nó rất thích ăn mực nang, nó há miệng nuốt cả đàn mực hàng ngàn con vô bụng. Và có một bộ phận của con mực không thể tiêu hóa được đó là cái NANG. Nang làm cho cá đau, và cơ thể nó phải tiết ra một chất keo bao lấy những cái nang ấy để chống lại cơn đau. Chính chất keo này tiết ra mùi thơm làm ngây ngất loài…người.
Người ta dùng Xạ Hương, Long Diên Hương… để chế tạo ra nước hoa, mỹ phẩm đắt tiền và dùng nó để bôi lên người, át đi cái mùi mồ hôi hăng hắc của làn da.
Nhưng cũng có những cô gái không cần đến nước hoa, tự bản thân họ tiết ra một mùi thơm quyến rũ. Cách đây hơn 1.500 năm ở bên Tàu có một mỹ nhân tên là Tây Thi. Tương truyền trong người nàng tiết ra một mùi thơm quyến rũ. Lúc còn hàn vi nàng thường ra bờ suối giặt lụa, sau đó ngâm mình trong dòng nước. Trai tráng trong làng lén rủ nhau tắm phía dưới dòng chảy để mong hưởng một chút thơm tho từ da thịt người đẹp tiết ra.
Có người không tin truyền thuyết này, cho là thêu dệt hoang đường, nhưng tôi tin, vì khi còn là một cậu học sinh trung học, đã có lần tôi bắt gặp một mùi hương ngây ngất từ chiếc áo lót của một cô bạn học chưa từng biết mỹ phẩm là gì. Mùi hương ấy không giống bất kỳ một loại nước hoa nào, bất kỳ một loài thảo mộc nào. Nó không chỉ thơm, nó còn nũng nịu, e thẹn, ấm áp, thủ thỉ… Đó là một thứ mùi kỳ ảo, thần thoại, không gì sánh kịp, không ai diễn tả nổi. Một thứ mùi chỉ có Thượng Đế mới tạo ra được, là mùi của Trời quyến rũ Đất, của Gió quyến rũ Mây, của Biển Cả quyến rũ những Vì Sao…
Nếu quả thực Tây Thi có một mùi thơm như vậy thì nước Ngô có bị diệt, thì Phù Sai có chết dưới lưỡi gươm của Câu Tiễn cũng ngậm cười nơi chín suối.
Trước khi bị đem dâng cho Phù Sai, Tây Thi là người yêu của Phạm Lãi. Khi Câu Tiễn thắng trận trở về, trong đoàn quân không có Phạm Lãi. Truyền thuyết nói ông cùng Tây Thi thay đổi tên họ đi ở ẩn trên núi cao. Có phải hương thơm của Tây Thi đã quyến rũ Phạm Lãi hơn cả vinh hoa phú quý chốn cung đình?
Quê hương Tô Châu của Tây Thi có thành Cô Tô, có Hàn Sơn Tự nổi tiếng. Ngày nay, những khu nhà cổ vẫn còn đó với kiến trúc trầm mặc, u nhã. Những mái ngói đen hoặc xanh ve chai cong vút, tường trắng ngả màu thời gian, soi bóng xuống những kênh đào nên thơ.
Tôi đã đến đó để tìm một chút hương thừa của người đẹp nhưng chỉ gặp nấm mồ của Câu Tiễn chìm khuất dưới khe suối trên Đồi Hổ hoang sơ, cô tịch.
Ngày nay, nhân loại đã sáng chế ra hàng trăm loại nước hoa với vô số những tên gọi độc đáo như Lửa và Băng Giá (Fire and Ice), Ma Lực Đen (Magie Noire), Thuốc Độc (Poison), Phép Lạ (Miracle) Tôi Ngưỡng Mộ (J’adore)… nhưng không có thứ mùi thơm nào sánh bằng mùi da thịt của cô nữ sinh quê mùa mà tôi đã gặp thời trai trẻ.
Tất nhiên không phải cô trinh nữ nào cũng có được mùi thơm ngây thơ ấy. Trong các truyện Liêu Trai hoặc những truyện như Bích Câu Kỳ Ngộ, Lưu Nguyễn Nhập Thiên Thai… thường thường thì trước khi mỹ nhân đến hoặc sau khi mỹ nhân đi, đều lưu lại một chút hương thơm, nhưng có lẽ đó chỉ là mùi thơm của hoa cỏ, của những hương liệu mà các tiên nữ đã giắt lên tóc, lên áo xiêm… cũng giống như ngày nay quý bà quý cô xịt nước hoa vậy. Tuy sức hút không mãnh liệt bằng hương thơm trời cho, nhưng nước hoa hiện đại quả thực đã đóng một vai trò rất quan trọng trong đời sống. Ngoài việc tạo ra một cảm giác dễ chịu khi gặp gỡ, khi gần gũi, nước hoa còn đóng vai trò một TÍN HIỆU của tình yêu, của nỗi nhớ, của kỷ niệm.
Một sáng thức dậy, tình cờ ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trong chăn, chợt nhớ nụ hôn bàng hoàng của mười năm trước. Đi qua một phố đông lúc xế chiều, bỗng thoảng một mùi hương, tự nhiên lòng bâng khuâng nhớ cuộc hẹn năm nào nơi quán cà phê.
Cũng giống như con cầy hương để lại mùi thơm trên ngọn cỏ, dẫn lối cho bạn tình, người đàn bà để lại mùi hương trên chiếc khăn tay hay trên lá thư mong manh.
Hương thơm là TÍN HIỆU. Tín hiệu đó không chỉ đi vào khứu giác mà lan tỏa khắp tâm trí, không chỉ quanh quẩn trong hiện tại mà còn ấp ủ cả quá khứ với bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu hạnh phúc, khổ đau và nhung nhớ khôn nguôi.
(Trích NGƯỜI ĐÀN BÀ TRÊN ĐỒI CỎ)
CHÚ THÍCH ẢNH: Con cầy hương.



 

Vào đêm kinh hoàng ngày 14 tháng 4 năm 1912, tổng cộng 705 người đã được cứu trên tàu Titanic và 1502 người đã thiệt mạng.

Charles Letler, 38 tuổi,là thuyền phó của tàu Titanic, ông là người sống sót cuối cùng được kéo lên xuồng cứu sinh từ vùng biển băng giá, là người còn sống có chức vị cao nhất.

Ông đã viết một cuốn hồi ký dài 17 trang về các chi tiết của thảm họa đắm tàu.

Đối mặt với tai nạn đắm tàu, thuyền trưởng ra lệnh cho mọi người để phụ nữ và trẻ em lên xuồng cứu nạn trước, rất nhiều hành khách lộ ra mười phần bình tĩnh, một số người từ chối tách khỏi gia đình của họ.

Tôi hét lên: Phụ nữ và trẻ em đến đây ! Tuy nhiên, tôi không thể tìm thấy một vài phụ nữ hay trẻ em sẵn sàng rời xa người thân và đặt chân lên xuồng cứu sinh một mình.

Letler nhớ lại: Chừng nào tôi còn sống, tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được đêm hôm ấy.

Sau khi chiếc xuồng cứu sinh đầu tiên đến, tôi nói với một người phụ nữ trên boong tàu tên là Straw: Cô có thể đi cùng tôi đến xuồng cứu sinh không?

Lại không nghĩ tới cô ấy lắc đầu: Không, tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên ở trên tàu.

Chồng cô hỏi: Em vì sao không lên xuồng cứu nạn ?

Người phụ nữ vừa mỉm cười vừa trả lời: Không, em vẫn nên ở bên anh thôi.

Sau đó tôi không còn nhìn thấy đôi vợ chồng này nữa.

John Jacob Astor IV (được coi là một trong những người giàu nhất thế giới thời bấy giờ.), đã gửi vợ mình, người đang mang thai 5 tháng, đến xuồng cứu sinh số 4, còn ông đứng trên boong tàu, cùng với chú chó của ông, đốt một điếu thuốc xì gà, sau đó hướng về phía chiếc xuồng hét lên: Anh yêu em.

Người ta bảo ông lên thuyền, nhưng lại bị ông phẫn nộ cự tuyệt: Tôi thích câu nói lúc đầu (bảo vệ kẻ yếu), sau đó đem vị trí của ông nhường lại cho một người phụ nữ người Ailen ở khoang hạng ba.

Vài ngày sau, dưới ánh sáng bình minh của Bắc Đại Tây Dương, đội cứu hộ đã tìm thấy ông và đầu ông bị ống khói đánh vỡ.

Tài sản của ông có thể chế tạo được hơn 10 chiếc tàu Titanic, nhưng Astor từ chối tất cả các lý do chính đáng để ông thoát thân.

Chiến đấu để bảo vệ tính cách của mình là lựa chọn duy nhất của một người đàn ông tuyệt vời.

Ông trùm ngân hàng nổi tiếng Guggenheim, mặc trang phục dạ hội lộng lẫy nhất: ‘Tôi muốn được chết thật vẻ vang, như một quý ông.’

Bức thư ông để lại cho vợ có viết: ‘Chiếc thuyền này không có một người phụ nữ nào vì anh chiếm vị trí xuồng cứu nạn, mà còn lưu lại trên boong tàu.’

‘Tôi sẽ không chết như một kẻ hèn nhát, tôi sẽ chết như một người đàn ông thực sự.’

Strauss là người giàu thứ hai trên thế giới và là người sáng lập của Macy. Bất kể ông sử dụng phương pháp nào, phu nhân Rosalie luôn từ chối đi thuyền cứu sinh thứ tám. Bà nói: ‘Bao nhiêu năm rồi, bất cứ nơi nào anh đi, em sẽ đi cùng anh.’

Nhân viên cứu hộ số 8 đề nghị với ông Strauss 67 tuổi: ‘Con hứa rằng sẽ không có ai phản đối một ông lão như ông lên thuyền cứu sinh đâu ạ.’

Strauss kiên định trả lời: Tôi sẽ không bao giờ đi thuyền cứu sinh trước những người đàn ông khác.
Sau đó cầm cánh tay của Rosalie 63 tuổi, một cặp vợ chồng già cùng ngồi xổm xuống chiếc ghế mây trên boong, chờ đợi giây phút cuối cùng.

Quận Brown của thành phố New York có một tượng đài được xây dựng cho cặp vợ chồng Strauss, với dòng chữ: ‘Nước biển nhiều bao nhiêu cũng không thể nhấn chìm tình yêu.’’

Hơn 60.000 người đã tham dự bữa tiệc tưởng niệm Strauss được tổ chức tại Hội trường Carnegie ở Manhattan.

Một doanh nhân người Pháp tên Navatelle đã gửi hai đứa trẻ lên xuồng cứu sinh, ủy thác cho một số phụ nữ chăm sóc hai con, còn mình lại từ chối lên xuồng.
Sau khi hai con trai được cứu, các tờ báo từ khắp nơi trên thế giới đã đăng tải những bức ảnh của hai đứa trẻ cho đến khi mẹ chúng nhận ra chúng từ những bức ảnh, nhưng hai đứa trẻ đã vĩnh viễn mất đi cha.

Li Depas - mới kết hôn, đến Hoa Kỳ để hưởng tuần trăng mật với chồng, cô ôm chầm lấy chồng và không chịu trốn thoát một mình, chồng cô sững sờ một cách bất lực, đành phải đánh cô một cái đến bất tỉnh. Khi Li Depas tỉnh dậy, cô đã ở trên xuồng cứu nạn.

Sau đó, cả đời cô không tái giá, để tưởng nhớ người chồng quá cố.

Trong bữa tiệc của người sống sót ở Lausanne, Thụy Sĩ, bà Smith vô cùng nhớ một người mẹ vô danh: ‘Lúc ấy, hai đứa con của tôi được mang lên xuồng cứu sinh, tôi không thể lên vì quá tải. Một người phụ nữ đã ngồi trên xuồng cứu sinh rồi, thấy gia đình tôi như vậy cô ấy đột nhiên đứng dậy và rời đi, đẩy tôi lên xuồng cứu sinh và hét lên với tôi: ‘Đi lên đi, trẻ con không thể sống thiếu mẹ mẹ!’

Người phụ nữ tuyệt vời này đã không để lại một cái tên.

Chết vì tai nạn còn có tỷ phú Asid, phóng viên cao cấp Stern, pháo binh Bart, kỹ sư nổi tiếng Robb. Họ đã từ bỏ vị trí xuống xuồng cứu sinh cho những người phụ nữ nông dân.
Hơn 50 nhân viên cấp cao trên tàu Titanic, trừ thuyền phó Leiter may mắn sống sót, toàn bộ nhân viên đều chết tại vị trí của mình.

Vào lúc 2 giờ sáng, điện báo viên John Phillips đã nhận được yêu cầu từ bỏ con tàu và thoát thân, nhưng anh vẫn ngồi trong phòng báo, giữ vị trí "sos" của mình cho đến giây phút cuối cùng.

Khi đuôi tàu bắt đầu chìm xuống nước, tôi nghe thấy vào giây phút cuối cùng, vào giây phút cuối cùng của sự sống và cái chết ấy, mọi người đều hét lên: ‘Anh yêu em! Anh yêu em.’

Đó là một sự giải thích về sự vĩ đại của tình yêu đối với mỗi chúng ta! Điều quan trọng nhất là: ‘Tôi muốn để người biết, rằng tôi yêu người nhiều đến thế nào .’

Có những trường hợp ngoại lệ: Hirano là phó cố vấn của Viện Đường sắt Nhật Bản, người đàn ông này lại ăn mặc như phụ nữ và trèo lên xuồng cứu sinh số 10 đầy phụ nữ và trẻ em để trốn thoát.

Khi trở về Nhật Bản, anh ta đã bị đuổi việc ngay lập tức, sau đó anh đã bị tất cả các tờ báo Nhật Bản gọi tên công khai chỉ trích, và anh ta đã chết sau 10 năm cùng với sự ăn năn sám hối và hổ thẹn.

Công ty tàu hơi nước White Star nói với truyền thông rằng không có quy tắc hàng hải nào đòi hỏi đàn ông phải hy sinh lớn như vậy, họ làm vậy chỉ đơn giản vì sự quan tâm của kẻ mạnh đối với người yếu đuối hơn thôi, đây là lựa chọn cá nhân của họ.

Daniel Alan Butler, tác giả của ‘’Vĩnh Viễn Không Chìm’’ cảm thán: ‘’Điều này là do họ được giáo dục từ khi được sinh ra: trách nhiệm quan trọng hơn những thứ khác !’’

Nếu như bởi vì buông tay người yêu, lựa chọn sống với một đống tiền, thì ý nghĩa cuộc sống còn lại gì ?

Cuối cùng, Jack nói với Rose: ‘Em nhất định phải thoát khỏi nguy hiểm, sinh thật nhiều con, ngắm nhìn bọn trẻ trưởng thành, em sẽ tận hưởng tuổi già, ngủ yên trên chiếc giường ấm áp, chứ không phải đêm nay, ở tại chỗ này, em không phải chết đi như vậy, thắng được vé và lên chiếc tàu này...là chuyện tốt đẹp nhất của cuộc đời anh, để anh có thể gặp gỡ em.’

Một người cả đời có thể yêu nhiều người, nhưng sau khi bạn có được hạnh phúc thuộc về mình, bạn sẽ hiểu rõ đau thương khi ở bên nhau là một loại tài sản, cho phép bạn học cách nắm bắt và trân trọng những người bạn yêu thương tốt hơn.

Cho dù đó là cuộc sống hay cái chết hay bất kỳ khó khăn nào, yêu nhau rồi bàn tay sẽ mãi mãi không buông.

#Cre: cothebanchuabiet




THỜI HOÀNG KIM CỦA NGÀNH HỎA XA VIỆT NAM

Nhìn lại lịch sử giao thông công cộng tại Sài Gòn và miền Nam Việt Nam, nhiều người vẫn còn những ký ức khó phai về thời hoàng kim của ngành hỏa xa, giai đoạn cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20.
Miền ký ức và dấu tích còn lại
Ở Sài Gòn, chỉ 20 năm sau khi bị Pháp chiếm thì đã có đường xe lửa đầu tiên ở Đông Dương - đường tramway Sài Gòn-Chợ Lớn, chạy bằng hơi nước, khánh thành vào ngày 27-12-1881.
Sài Gòn lúc đó còn đang trong thời kỳ quy hoạch phát triển trung tâm. Đường Nguyễn Huệ lúc bấy giờ còn là một con kinh, gọi là kinh Lớn hay kinh Chợ Vãi. Giữa Sài Gòn và Chợ Lớn là những đồng ruộng và cánh đồng mã (plaine des tombeaux). Đường Trần Hưng Đạo cũng chưa có… Phương tiện di chuyển và chuyên chở hàng hóa chính là thuyền ghe qua kinh rạch và qua đường đi bộ hay xe ngựa trên route Haute (Đường trên), nối Sài Gòn-Chợ Lớn trên rue de Cay-mai (đường Cây Mai hay đường Nguyễn Trãi ngày nay).
Năm 1885, đường xe lửa Sài Gòn-Mỹ Tho đi vào hoạt động và Mỹ Tho trở thành tâm điểm giao thông từ miền Tây Nam bộ. Hai năm sau tức vào năm 1887, kênh Lớn được lấp trở thành đại lộ Charner (Nguyễn Huệ), sau đó, nhiều kênh rạch khác ở Sài Gòn và chung quanh cũng được lấp dần.
Lịch sử hỏa xa ở Sài Gòn, từ xe lửa hơi nước đến xe điện, thời kỳ cuối thế kỷ 19 đến thập niên 1950 của thế kỷ 20 là thời kỳ hoàng kim của xe lửa – phương tiện chuyên chở chính. Ga Sài Gòn trước kia nằm ngay trung tâm, gần chợ Bến Thành ngày nay.
Trong thời gian từ năm 1945 đến 1975, trừ đường Sài Gòn-Biên Hòa, phương tiện giao thông hỏa xa ở Sài Gòn và miền Nam qua sự phá hoại của phe bên kia vĩ tuyến nên đành phải ngưng lại.
Sau năm 1975, ga Sài Gòn được phá dỡ và dời ra quận 3. Khu vực ga Sài Gòn ngày xưa nay là khách sạn New World và khu công viên 23-9.
Vết tích duy nhất còn lại về thời đại hỏa xa ở Sài Gòn là tòa nhà Bureau du Chemin de fer của công ty Hỏa xa Đông Dương mạng phía Nam (Chemin de fer de l’Indochine, CFI, réseau du sud). Không người Sài Gòn nào đi qua bùng binh chợ Sài Gòn mà lại không biết đến tòa nhà này, dù không phải ai cũng biết rõ về lịch sử tòa nhà cũng như về hệ thống đường xe hỏa và xe điện ở Sài Gòn vào thế kỷ trước. Đây cũng là một biểu tượng di sản kiến trúc và lịch sử quý giá có một không hai của Sài Gòn.
Sài Gòn có một lịch sử lâu đời về đường xe lửa, là nơi có đường xe lửa đầu tiên ở Đông Dương. Đường xe lửa đã để lại nhiều ký ức kinh tế, văn hóa và xã hội trong lòng người dân Sài Gòn nói riêng và Nam bộ nói chung. Giờ chỉ còn lại một vài vết tích về giai đoạn lịch sử đặc sắc này, trong đó có tòa nhà hỏa xa của công ty CFI ở bùng binh chợ Bến Thành và một phần còn lại của nhà ga Mỹ Tho xưa.
Ngày nay, giao thông bằng xe lửa đã trở lại Sài Gòn. Song song với sự phát triển thiết nghĩ chúng ta cũng nên gìn giữ những gì còn sót lại của Sài Gòn xưa, của một thời hoàng kim trong lịch sử hỏa xa Việt Nam.
Trích Sưu tầm tổng hợp










Không có nhận xét nào: