a

THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU MỘT MÙA GIÁNG SINH VÀ NĂM MỚI 2025 AN LÀNH VÀ HẠNH PHÚC

b

b
CHÚC QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN HOÀNG DIỆU NĂM MỚI 2025 VẠN SỰ NHƯ Ý - AN KHANG THỊNH VƯỢNG.

Thứ Năm, 11 tháng 12, 2025

Ở những con đường yên tĩnh của nghĩa trang Poblenou ở Barcelona.

 


Ở những con đường yên tĩnh của nghĩa trang Poblenou ở Barcelona, nơi những hàng cây im lặng phủ bóng lên các bức tường đá, có một tác phẩm khiến người xem dừng bước từ rất xa. Đó là El Petó de la Mort – “The Kiss of Death”, hoàn thành năm 1930, một bức điêu khắc bằng đá cẩm thạch trắng thể hiện khoảnh khắc cuối cùng giữa sự sống và sự rời bỏ. Một bộ xương mang đôi cánh lớn cúi xuống áp môi lên trán một chàng trai đang quỳ. Cơ thể thanh xuân vẫn còn căng, những cơ bắp rõ dưới lớp đá nhẵn, nhưng đôi tay đã buông thõng, chiếc đầu ngửa về phía sau như trao hơi thở cuối. Không có tiếng than, không có cảnh tượng kịch tính, mà là một nụ hôn lặng lẽ, khiến người xem rơi vào khoảng không rất mềm của cảm xúc – nơi sợ hãi và dịu dàng chạm nhau.

Tác phẩm được gia đình Llaudet đặt làm cho phần mộ người thân. Họ muốn một hình ảnh không phải của sự vĩnh hằng mạnh mẽ, mà là khoảnh khắc con người rũ bỏ sức nặng của thân xác, bước ra khỏi thế giới hữu hạn bằng một chạm nhẹ. Bức tượng được quy cho nghệ nhân Jaume Barba, người có nhiều công trình điêu khắc nghĩa trang ở Barcelona. Một số nghiên cứu lại cho rằng bản thiết kế ban đầu thuộc về Joan Fontbernat, còn Barba là người thực hiện và hoàn thiện. Dù tên tuổi chính xác thuộc về ai, tác phẩm vẫn thể hiện kỹ thuật điêu khắc đá cẩm thạch xuất sắc: những đường gân trên cánh tay, từng khe xương, từng múi cơ, nếp vải quấn ngang hông, tất cả được xử lý như da thịt thật. Bàn tay xương khô ôm lấy lưng người sống, lớp cánh mở rộng sau lưng, và phần hộp sọ chạm nhẹ vào trán, như một lời tiễn biệt rất khẽ.

Tường nghĩa trang phía sau làm nền cho lớp đá trắng nổi bật. Ánh sáng chiếu vào khiến phần cơ thể người sống sáng lên, trong khi bộ xương nằm trong vùng bóng xám hơn, như cách nghệ nhân dẫn người xem nhìn thấy sự chuyển dịch từ ánh sáng sang tối. Tác phẩm không cố dọa nạt, mà buộc người xem suy ngẫm về khoảnh khắc mà mọi người đều phải đi qua. Không tiếng động, không đau đớn, chỉ còn sự im lặng và một nụ hôn.

Trong nghệ thuật châu Âu, truyền thống memento mori thường dùng hình ảnh đầu lâu hay cát chảy để nhắc con người về tính hữu hạn. The Kiss of Death lại chọn một con đường khác: cái chết không bạo lực, không giằng xé, mà mang dáng vẻ một người hộ tống. Đó là lý do bức tượng trở thành biểu tượng của nghệ thuật tang lễ Catalonia, khiến khách tham quan, nghệ sĩ, nhà điêu khắc và cả du khách bình thường đều dành thời gian đứng lặng trước nó. Nhiều người đến Poblenou từng nói rằng dù không hiểu nghệ thuật, họ vẫn cảm nhận được điều gì đó rất người: hơi ấm rời khỏi thân xác, nhưng vẫn được đưa đi bằng một cử chỉ mềm.

Từ năm 1930 đến nay, The Kiss of Death đã trở thành điểm dừng chân nổi tiếng của Barcelona. Nó là lát cắt của lịch sử, là bài học về kỹ thuật cẩm thạch, là góc nhìn về cái chết dịu dàng hơn ta từng nghĩ, và là cách con người tìm chút an ủi trong điều không thể tránh.

Pane e Vino - 3 Nguyễn Khắc Cần

Hé lộ bằng chứng lâu đời nhất về cách người cổ đại tạo ra lửa

Tại một hố khai thác đất sét cũ gần làng Barnham, nhóm nghiên cứu đã tìm thấy vệt đất sét bị nung nóng và nhiều rìu tay bằng đá lửa đã bị vỡ do nhiệt, cùng với 2 mảnh quặng pyrit.


Ảnh minh họa. (Nguồn: Shutterstock)

Các nhà khoa học vừa phát hiện bằng chứng lâu đời nhất về cách người cổ đại đã tạo ra lửa tại một địa điểm thuộc hạt Suffolk ở nước Anh ngày nay.

Phát hiện này cho thấy kỹ năng quan trọng trong tiến trình tiến hóa của loài người có thể đã xuất hiện sớm hơn hàng trăm nghìn năm so với những hiểu biết trước đây.

Tại một hố khai thác đất sét cũ gần làng Barnham, nhóm nghiên cứu đã tìm thấy vệt đất sét bị nung nóng và nhiều rìu tay bằng đá lửa đã bị vỡ do nhiệt, cùng với 2 mảnh quặng pyrit - khoáng chất tạo tia lửa khi gõ vào đá lửa.

Theo nhóm khảo cổ, những người cổ đại ở đây hẳn đã mang pyrit theo để chủ động tạo ra lửa. Nếu điều này là đúng, thời kỳ loài người tạo ra lửa được đẩy sớm lên khoảng 415.000 năm so với mốc 50.000 năm từ bằng chứng thu được tại Pháp vốn được coi là lâu đời nhất trước đó.

Khả năng kiểm soát lửa được xem là một cột mốc quan trọng trong quá trình tiến hóa của loài người. Lửa không chỉ giúp nấu chín thức ăn và bảo vệ khỏi thú dữ, mà còn cung cấp nhiệt để các nhóm săn bắn hái lượm sống sót ở những vùng lạnh hơn, như tại Anh.

Việc nấu chín thức ăn giúp loại bỏ mầm bệnh và độc tố từ thịt, các loại củ, rễ; đồng thời làm thực phẩm mềm hơn, dễ tiêu hóa và giải phóng năng lượng cho phát triển của não bộ.

Ngoài ra, lửa cũng đóng vai trò trong tiến hóa xã hội. Trại lửa ban đêm tạo không gian tụ họp, giao tiếp, kể chuyện và phát triển ngôn ngữ cùng các hệ thống tín ngưỡng.

Phân tích địa tầng và các phát hiện khảo cổ xung quanh cho thấy những người tạo ra hố lửa tại Barnham nhiều khả năng là người Neanderthal thời kỳ đầu - họ hàng gần của loài người hiện đại. Dù không tìm thấy hóa thạch người tại chỗ, các bằng chứng cách đó chưa đầy 160km cho thấy người Neanderthal đã sinh sống trong khu vực vào giai đoạn tương ứng.

Các bằng chứng từ châu Phi cũng cho thấy, cách đây hơn 1 triệu năm, con người từng sử dụng lửa tự nhiên từ cháy rừng hoặc sét đánh, nhưng không có bằng chứng cho việc họ tự tạo ra lửa.

Các nhà nghiên cứu đã dành 4 năm kiểm tra kỹ lưỡng để xác nhận rằng vệt lửa tại Barnham là do con người tạo ra, với các xét nghiệm hóa địa chất cho thấy lửa đã được tạo ra có chủ ý, với dấu hiệu đất bị nung tới hơn 700°C và dấu vết sử dụng lửa lặp lại cùng một vị trí.

Phát hiện này không chỉ làm sáng tỏ khả năng trí tuệ và sự khéo léo của người Neanderthal, mà còn mở rộng hiểu biết về những cột mốc quan trọng trong quá trình tiến hóa của loài người./.

(TTXVN/Vietnam+)



Ở vùng Abhaneri khô cằn của Rajasthan, nơi mùa hè có thể chạm ngưỡng 48°C, người Ấn Độ cổ đại đã tạo nên một kiệt tác vừa thực dụng vừa mê hoặc: Chand Baori – giếng bậc thang sâu nhất và lớn nhất trong lịch sử Ấn Độ. Nhìn từ trên cao, nơi này giống như một mê cung đá khổng lồ, một công trình mà hình học và tâm linh giao hòa tuyệt đối.

Được xây dựng vào thế kỷ thứ 9 dưới thời vua Chanda của triều đại Nikumbha, Chand Baori không chỉ là giếng nước. Nó là 13 tầng chạm xuống lòng đất, nối bằng hơn 3.500 bậc thang đối xứng hoàn hảo – sự chính xác đến mức khiến nhiều kiến trúc sư hiện đại phải kinh ngạc. Trong một thời đại không có bản vẽ máy tính hay thiết bị đo đạc tiêu chuẩn, việc tạo ra một cấu trúc có độ đối xứng gần như tuyệt đối là kỳ tích.

Điều ít người biết là Chand Baori không chỉ phục vụ việc trữ nước. Nhờ độ sâu và cấu trúc đặc biệt, không khí bên trong giếng luôn mát hơn ngoài trời từ 5–10°C. Vì thế, nơi này từng là không gian cộng đồng, nơi người dân tụ họp, nghỉ ngơi, trò chuyện và tránh cái nóng thiêu đốt của vùng Rajasthan.

Về mặt kỹ thuật, công trình còn là minh chứng cho khả năng thu nước mưa của người xưa. Ở vùng đất hiếm nước, mỗi giọt mưa đều được dẫn xuống giếng, lưu giữ trong toàn bộ hệ thống tầng bậc – vừa chống bốc hơi, vừa ngăn ô nhiễm, lại vừa dễ tiếp cận.

Một điều đặc biệt khác: các bậc thang được thiết kế theo mô-típ zig-zag giúp tối đa hóa đường đi nhưng vẫn cho phép hàng trăm người có thể lên xuống cùng lúc mà không va chạm. Về mặt thị giác, các lớp bậc chồng lên nhau tạo nên ảo giác quang học hiếm có – khiến Chand Baori trông như vô hạn, như thể bạn đang nhìn vào một không gian kéo dài đến tận đáy thế giới.

Chand Baori cũng gắn với nhiều câu chuyện dân gian. Người địa phương tin rằng công trình được tạo ra chỉ trong một đêm bởi thần linh hoặc các sinh vật siêu nhiên vì sự phức tạp của nó vượt quá khả năng của con người thời đó. Có lẽ chính cảm giác “không thể tin được” ấy đã khiến Chand Baori trở thành bối cảnh của nhiều bộ phim Hollywood, từ The Dark Knight Rises đến The Fall.

Ngày nay, công trình vẫn đứng vững sau hơn 1.200 năm – không cần thép, không cần xi măng – chỉ bằng đá, trí tuệ và sự tinh tế của những nền văn minh đã biết kết hợp giữa công năng và nghệ thuật một cách hoàn hảo.

Chand Baori không chỉ là một giếng nước. Đó là lời nhắc nhở rằng đôi khi những khu vực khắc nghiệt nhất lại sinh ra những công trình đẹp nhất – nơi con người đối mặt với thiên nhiên bằng trí óc, bàn tay và một chút táo bạo đầy thi vị.

Sưu tầm


Vào những năm 1880, khi đường dây điện thoại thương mại vẫn còn là điều xa xỉ ở vùng nông thôn Hoa Kỳ, các trang trại nằm cách nhau nhiều dặm gần như hoàn toàn tách biệt với thế giới. Những cơn bão tuyết mùa đông dễ dàng nhốt cả gia đình trong nhà hàng tuần, thư từ mất nhiều ngày mới tới nơi, và sự cô đơn đôi khi nặng nề đến mức khiến con người tuyệt vọng. Trong hoàn cảnh ấy, một giải pháp tưởng như bất khả thi lại hình thành ngay từ những gì họ vẫn nhìn thấy mỗi ngày: hàng rào kẽm gai.

Ý tưởng nảy sinh từ một thử nghiệm rất tình cờ. Một số nông dân nhận ra rằng sợi kẽm gai, vốn làm từ thép kéo dài nhiều cây số, có khả năng dẫn tín hiệu điện thoại. Chỉ cần nối dây từ chiếc điện thoại thủ công vào hàng rào và nối tiếp sang các trang trại bên cạnh, họ có thể tạo ra một đường dây liên lạc hoạt động thật sự. Không có kỹ sư viễn thông, không có cột điện, không có dây cáp bọc cách điện — chỉ có sự tinh khôn của những con người buộc phải tự tạo giải pháp cho những khoảng cách quá xa để gọi bằng giọng.

Từ những thử nghiệm lẻ tẻ, mạng lưới “điện thoại kẽm gai” lan rộng khắp vùng nông thôn Mỹ. Có nơi kết nối được gần hai chục hộ gia đình, tạo nên một hệ thống liên lạc cộng đồng trên nền tảng thô sơ nhưng đáng kinh ngạc. Hoạt động của nó rất đơn giản: khi ai đó quay số (thực chất là quay tay quay để tạo tín hiệu điện), toàn bộ điện thoại trên mạng lưới đều đổ chuông. Những cuộc đối thoại vì thế không bao giờ thật sự riêng tư — nhiều người nghe lén chỉ bằng cách nhấc máy. Nhưng chính sự “ồn ào tập thể” ấy lại mang đến cảm giác ấm áp, khi giữa bầu không khí nông thôn tĩnh lặng, âm thanh từ chiếc máy điện thoại là dấu hiệu của sự kết nối, nhắc con người rằng dù khoảng cách có xa đến mấy, họ vẫn có nhau.

Dù chưa bao giờ được cấp bằng sáng chế chính thức, hệ thống này tồn tại như một hiện tượng độc đáo của kỹ thuật dân dã. Nó chứng minh rằng công nghệ không luôn xuất phát từ phòng thí nghiệm; đôi khi nó được sinh ra từ nhu cầu sống còn và trí tưởng tượng của những con người chẳng có gì ngoài đôi bàn tay và ý chí vượt qua sự cô độc. Khi các công ty viễn thông mở rộng hạ tầng đầu thế kỷ XX, những đường dây kẽm gai dần biến mất. Thế nhưng, chúng để lại một chương nhỏ rực sáng trong lịch sử truyền thông: khoảnh khắc mà cả một cộng đồng tìm được tiếng nói chung bằng chính những sợi dây kẽm buộc quanh cánh đồng của họ.


Venice vào buổi hoàng hôn là khoảnh khắc mà ánh sáng dường như thả chậm hơn, như thể thành phố muốn ai cũng có đủ thời gian để nhìn lại vẻ đẹp của nó. Trên Piazza San Marco, lớp nước mỏng sau một cơn thủy triều nhẹ biến cả quảng trường thành một tấm gương lung linh, phản chiếu mặt tiền dát vàng của Basilica di San Marco như hai thế giới đang nằm chồng lên nhau. Những viên mosaic Byzantine trên các vòm nhà thờ hấp thụ ánh cam của ngày tàn rồi tỏa sáng lần thứ hai dưới mặt nước tĩnh lặng, khiến người ta có cảm giác Venice đang nhân đôi chính mình trong một phép màu thoáng qua.

Một chú hải âu đứng giữa màn gương ấy, bình thản như một nhân vật được đặt giữa một sân khấu hoàn hảo, gợi nhớ rằng thành phố này luôn sống giữa đất – nước – trời, và giữa vô số câu chuyện của khách lữ hành đã dừng lại ở đây suốt hàng thế kỷ. Những mái vòm, những ngọn tháp, những cột cờ đỏ rực soi xuống mặt nước, nhắc ta rằng mỗi không gian của Venice được tạo nên từ sự giao thoa giữa Đông và Tây, giữa thương nhân, nghệ sĩ và tín ngưỡng di cư qua từng con sóng.

Khi gió Adriatic thổi nhẹ qua quảng trường, bầu trời chuyển dần sang màu lam tím, và thành phố phản chiếu dưới chân người lại trông càng kỳ ảo, như Venice đang dành tặng một phiên bản mơ hồ và quyến rũ của chính mình. Nơi đây, vẻ đẹp không dừng lại ở những công trình, mà còn nằm trong những khoảnh khắc mong manh như thế—một vũng nước nhỏ cũng đủ biến thành một vũ trụ song song, nơi mọi thứ đều đẹp đến mức khó tin.

Pane e Vino - 3 Nguyễn Khắc Cần








Thứ Ba, 9 tháng 12, 2025

U70-80, học thêm mấy điều này, đời bỗng thênh thang lạ lắm!

 



Đi qua hơn nửa đời người, ta đã tích lũy được cả một gia tài là trí tuệ và trải nghiệm. Nhưng hành trình học hỏi chưa bao giờ dừng lại. Ở tuổi 70, không phải là học để tranh đua với đời, mà là học để sống an nhiên, thảnh thơi và trọn vẹn hơn với chính mình.
Chỉ cần thông suốt vài điều đơn giản này, mỗi ngày còn lại đều là một ngày vui.
1. Học làm “nhà khí tượng” cho chính mình
Ngoại cảnh là thời tiết, có thể nắng mưa bão bùng bất chợt. Nhưng tâm trạng chính là ngôi nhà của ta. Ta không thể ra lệnh cho trời ngừng mưa, nhưng ta hoàn toàn có thể pha một ấm trà nóng, ngồi bên cửa sổ và ngắm mưa rơi trong an bình. Đừng để “thời tiết” bên ngoài làm dột nát “ngôi nhà” của mình. Vui hay buồn, thực chất là một lựa chọn.
2. Học làm bạn với chính mình
Cả đời ta đã lo lắng, chăm sóc cho bao người. Giờ là lúc học cách quay về chăm sóc người quan trọng nhất: bản thân. Chăm sóc không phải là chuyện gì to tát, đôi khi chỉ là tự nấu một món mình thích, đi bộ thong thả mỗi sớm mai, hay đơn giản là cho phép mình nghỉ ngơi mà không áy náy. Khi ta biết tự yêu thương, giá trị của ta sẽ tự khắc tỏa sáng, không cần ai phải công nhận.
3. Học cách sống "Nhẹ"
Hãy tưởng tượng trên lưng ta có một chiếc ba lô. Những muộn phiền quá khứ, những lo toan tương lai, những hơn thua được mất đều là những hòn đá trong đó. Càng đi, ta càng nặng. Học cách sống “nhẹ” là mỗi ngày lấy ra một vài hòn đá và đặt nó xuống.
Buông bỏ nỗi buồn cũ: Chuyện đã qua như nước chảy đi, níu kéo chỉ làm ta thêm mệt.
Buông bỏ những ham muốn không cần thiết: Một bữa cơm ngon, một giấc ngủ sâu đã là hạnh phúc. Đừng để những vật chất xa hoa làm tâm trí mình rối loạn.
Khi chiếc ba lô nhẹ bẫng, bước chân ta tự khắc sẽ thong dong.
4. Học cách làm một người “giàu có” đúng nghĩa
Ở tuổi này, sự giàu có lớn nhất không nằm ở tiền bạc hay danh vọng. Nó nằm ở lòng tốt và sự bình yên trong tâm hồn. Lòng tốt là thứ vốn liếng không bao giờ mất đi, càng cho đi lại càng sinh sôi. Một lời nói tử tế, một nụ cười ấm áp với người xung quanh không chỉ sưởi ấm họ, mà còn làm cho thế giới của chính ta trở nên đáng sống hơn. Đó mới là cái gốc của con người, đừng vì bất cứ điều gì mà đánh mất.
5. Học cách “nếm” từng khoảnh khắc
Đời người tưởng dài mà hóa ra lại ngắn như một cái chớp mắt. Đừng chờ đợi một dịp đặc biệt mới vui. Hãy học cách quý trọng những gì đang có ngay lúc này:
Quý trọng chén trà nóng trong tay.
Quý trọng ánh nắng ban mai ngoài hiên.
Quý trọng tiếng cười của con cháu, cuộc gọi của người bạn cũ.
Mỗi giây phút hiện tại đều là một món quà. Đừng để đến khi chỉ còn là hồi ức mới thấy hối tiếc.
6. Học cách lắng nghe cơ thể
Cơ thể này là người bạn tri kỷ đã đồng hành cùng ta suốt bảy mươi năm. Nó cũng có lúc mệt mỏi, cũng cần được lắng nghe và thấu hiểu. Hiểu về quy luật của sức khỏe không phải là để sợ hãi bệnh tật, mà là để biết cách chăm sóc người bạn này tốt hơn. Ăn một bữa ăn lành mạnh, vận động vừa sức, giữ tinh thần lạc quan… chính là những lời cảm ơn chân thành nhất ta dành cho cơ thể. Sức khỏe là điều kiện tiên quyết để ta tận hưởng mọi điều tốt đẹp khác trong cuộc sống.
Tuổi tác không phải là hoàng hôn, mà là bình minh của một loại trí tuệ khác. Hãy cứ an nhiên học hỏi, để mỗi ngày trôi qua không phải là một ngày ngắn lại, mà là một ngày sâu sắc và đáng sống hơn.
Mẹ của tỉ phú Elon Musk, Maye Musk U80


 Có một vị đạo sĩ nọ tinh thông phong thủy, thích phiêu bạt khắp nơi.

Vào một ngày nọ, trời oi nóng, ông ta vừa mệt vừa đói, khó có thể cầm cự được. Đi bộ rất lâu, khó khăn lắm ông ta mới nhìn thấy bên đường có căn nhà tranh.
Vội vã tiến lại gần, vị đạo sĩ nhìn thấy một phụ nữ đang cho heo ăn. Ông ta cung kính nói: ” Thật phiền cô quá, cô có thể cho tôi một chút nước uống được không? “
Người phụ nữ nhìn vị đạo sĩ người đầy bụi bặm, mồ hôi nhễ nhại, liền đáp: ” Được chứ, được chứ “, rồi đi vào trong một lúc lâu mới bưng ra một bát nước ở trên mặt có một ít cám.
Đi đường đang khát, vị đạo sĩ định uống một hơi cho đã nhưng khi bưng lên thì thấy nước nóng và có một ít cám trên mặt nên lấy làm khó chịu, thầm nghĩ: ” Mình chẳng qua chỉ xin một bát nước uống, tại sao cô ta lại đối xử với mình như vậy? Người phụ nữ này thật đáng ghét."
Nhưng vì quá khát, ông chỉ có thể nén tức giận, vừa thổi cám gạo trôi đi, vừa làm cho nước nguội dần rồi uống từng chút một.
Uống xong, vị đạo sĩ lại nghĩ, phải tìm cách dạy cho người phụ nữ này một bài học mới được. Và thế là, ông ta cất lời: ” Tôi biết xem phong thủy, không biết cô có muốn xem không? “
Nghe vị khách lạ nói vậy, người phụ nữ vui vẻ cười đáp: ” Chẳng giấu gì ông, nhà chúng tôi cũng đang chuẩn bị xây lại. Vậy thì làm phiền ông xem giúp tôi vị trí nào tốt nhất để xây nhà cho thuận “.
Vị đạo sĩ nhìn ngắm một hồi, cuối cùng chỉ vào một vị trí mà theo phong thủy học là xấu nhất và nói: ” Vị trí này là đẹp nhất, xây nhà trên mảnh đất này chắc chắn cả nhà cô sẽ phát, cuộc sống sẽ đủ đầy, hạnh phúc. “
Người phụ nữ nghe xong thì mừng lắm, luôn miệng cảm ơn vị đạo sĩ nọ nhưng cô nào có biết rằng, ông ta đang ”chơi xấu mình, cố tình tìm một mảnh đất hung và nói đó là đất tốt nhằm mục đích dạy cho cô ta một bài học..."
Bẵng đi 10 năm, trong một dịp tình cờ, vị đạo sĩ quay trở lại khu vực trên và phát hiện ra rằng, gia đình người phụ nữ khi xưa cho ông ta nước uống chẳng những không lụi bại mà còn làm ăn phát đạt, cuộc sống ngày càng khá giả.
Điều này khiến vị đạo sĩ lấy làm băn khoăn, khó hiểu lắm.
Gặp lại ” khách quý “, người phụ nữ đon đả mời vào nhà, tiếp đãi nhiệt tình, đồng thời vẫn tỏ ra vô cùng cảm kích trước sự giúp đỡ của ông ta trước đây.
Gia đình cô cho rằng, nhờ đạo sĩ chọn được đúng mảnh đất quý, họ không chỉ khấm khá mà còn sinh thêm được hai cậu con trai thông minh, ngoan ngoãn, được đặt hai cái tên khá kêu.
Vị đạo sĩ nghĩ bụng, lẽ nào nhà này ăn nên làm ra là nhờ tên hai cậu con trai có thể át được cái hung của mảnh đất xấu?
Băn khoăn một hồi, vị đạo sĩ cuối cùng không nhẫn nại được, quyết định hỏi người phụ nữ một câu hỏi mà suốt 10 năm qua, ông ta không thể nào hiểu nổi: ” Ngày đó tôi xin nước uống, cô có bỏ vào bát nước vài hạt cám, tôi thật không hiểu vì sao cô lại làm như vậy? “
Sau khi lắng nghe, người phụ nữ mỉm cười và nói: “Trong phạm vi mấy dặm ở vùng này không có người, người đi đến đây nhất định phải đi rất xa, lập tức uống nước liền có hại đối với cơ thể. Cho anh chờ một lúc là vì để hơi thở của anh ổn định lại. Nước lạnh càng làm tổn hại thân thể, do đó thay bằng nước sôi, cho thêm cám là để ông phải thổi, uống một miếng nước lớn có hại đối với cơ thể… Làm như vậy ông sẽ uống chậm lại một chút. “
Nghe xong câu trả lời, vị đạo sĩ giật mình thấy xấu hổ và hối hận, lẩm bẩm nói với chính mình: ” Nhất Niệm thiện tâm, thần quỷ nan phạm “, ý chỉ rằng, chỉ cần có cái tâm lương thiện, thần, quỷ đều khó có thể gây khó dễ.
Ngôi nhà của người phụ nữ rõ ràng được xây trên mảnh đất hung, nhưng chính nhờ cái tâm lương thiện mà đất dữ hóa lành, đất hung hóa cát.
Từ đó về sau, ông đã từ bỏ các loại phong thủy, chuyên tâm tu hành bản thân. Bởi vì cuối cùng ông đã hiểu rằng tốt hơn phong thủy rất nhiều chính là thiện tâm, cao hơn phép thuật chính là nhân quả.
Phong thủy lớn nhất đời người chính là thiện tâm
Người xưa nói: “Tâm còn chưa thiện, phong thủy vô ích. Bất hiếu cha mẹ, thờ cúng vô ích“.
Sưu tầm


Giữa thập niên 1960, du lịch rượu vang ở châu Âu mang một vẻ đẹp rất riêng: lịch lãm, thơ mộng và đầy khí chất của thời đại mà ô tô bắt đầu đưa con người đi xa theo nhịp sống tự do hơn. Bức ảnh ghi lại khoảnh khắc ấy một cách nhẹ nhàng và chân thật. Một quý bà diện bộ suit kẻ caro, găng tay trắng, mái tóc uốn bồng kiểu Âu thập niên 60, đứng bên chiếc Mercedes-Benz 220S – dòng xe sang được ưu ái bởi sự vận hành êm ái, độ bền kỹ thuật và vẻ thanh tao của thiết kế Đức sau chiến tranh. Trên đuôi xe là miếng decal “USA” và biển số dành cho người Mỹ cư trú tại châu Âu, hình ảnh gợi về những gia đình quân nhân, nhà ngoại giao hoặc kiều dân Mỹ sinh sống ở Đức trong thời kỳ NATO mở rộng hiện diện.

Phía sau hai nhân vật chính của tấm ảnh là Middle Rhine Valley, vùng đất được người Đức gìn giữ qua hàng thế kỷ với những sườn đồi phủ kín nho Riesling. Những thửa ruộng bậc thang quấn theo dáng núi, các ngôi làng nép bên dòng Rhine, thành quách trung cổ chờn vờn trên đỉnh đá… tất cả tạo nên cảnh sắc khiến du khách mê đắm từ thế kỷ XIX đến nay. Đầu thập niên 60, đường sá cải thiện, Mercedes trở thành người đồng hành đáng tin cậy, và người ta bắt đầu lên đường khám phá châu Âu theo cách rất riêng: lái xe dọc dòng Rhine, ghé những nhà rượu nhỏ, thưởng thức Riesling ngát hương đào và cam chanh, mua vài chai để mang về quê nhà như một hồi ức của lục địa già.

Bức ảnh không phô diễn, nhưng hé lộ một câu chuyện văn hóa: phong cách sống lịch lãm, sự tự tin của phụ nữ trong thời đại mới, chiếc xe là hiện thân của kỹ nghệ Đức đang hồi sinh, còn những vạt nho bên triền núi kể câu chuyện rượu vang được nâng niu qua từng mùa thu hoạch. Mọi chi tiết đều giản dị mà đầy giá trị gợi nhớ: thời trang cổ điển, kỹ thuật cơ khí tinh xảo, tinh thần khám phá, và vẻ thanh bình của một châu Âu đang bước sang trang mới của du lịch và ẩm thực.

Pane e Vino - 3 Nguyễn Khắc Cần



Người ta tìm thấy cô bé bị đóng băng trong một toa tàu chở hàng, chỉ với một mảnh giấy gắn trên áo khoác — và cô lớn lên để cứu chính thành phố suýt khiến mình chết.
Mùa đông năm 1892, Laramie, Wyoming.
Một công nhân đường sắt nghe thấy tiếng khóc phát ra từ một toa hàng trống và phát hiện một bé gái, khoảng bốn tuổi, môi tím tái và run rẩy. Trên chiếc áo khoác sờn cũ của cô bé có gắn một mảnh giấy:
“Con bé tên là Josephine. Tôi không thể nuôi nó. Xin hãy tử tế hơn tôi.”
Phần lớn mọi người muốn gửi cô bé đến trại trẻ mồ côi ở miền Đông.
Nhưng Martha Chen, một người phụ nữ Mỹ gốc Hoa làm nghề giặt ủi — người đã mất con gái mình vì bệnh sốt tinh hồng nhiệt — nhìn vào đôi mắt sợ hãi ấy và nói:
“Con bé sẽ ở lại với tôi.”
Cả thị trấn xì xào:
Một người phụ nữ Trung Quốc nuôi một đứa trẻ da trắng ư?
Không phù hợp. Không tự nhiên.
Nhưng Martha phớt lờ tất cả, dạy Josephine học đọc dưới ánh nến, ghi sổ tiền giặt là, và biết cách đứng vững khi người ta xì xào sau lưng.
Josephine học được hai ngôn ngữ, hai nền văn hóa, và một chân lý không thể lay chuyển:
Gia đình không chỉ là huyết thống — mà là những người ở bên ta khi thế giới sụp đổ.
Khi 17 tuổi, Josephine làm việc tại phòng khám duy nhất của thị trấn. Mùa đông năm 1905, dịch bạch hầu (diphtheria) bùng phát ở Laramie.
Bác sĩ ngã bệnh vào ngày thứ ba.
Josephine — người đã học được mọi thứ sau năm năm ghi chép và chuẩn bị dụng cụ — đã thay thế ông.
Trong hai tuần liền, cô hầu như không ngủ:
Cô pha chế thuốc, theo dõi bệnh nhân và tổ chức cách ly dựa trên những gì đọc được trong nhật ký của bác sĩ.
Khi dịch bệnh qua đi, 23 người sống sót — những người vốn không có hy vọng sống.
Chính những dân làng từng nghi ngờ sự tồn tại của cô, giờ lại mang ơn cô vì đã cứu con họ.
Khi bình phục, bác sĩ — với lòng biết ơn sâu sắc — đã đề nghị tài trợ cho cô học y khoa.
Martha Chen còn sống để chứng kiến Josephine được nhận vào trường điều dưỡng, bước đầu tiên trên hành trình trở thành một trong những nữ bác sĩ đầu tiên của bang Wyoming.
Nhiều năm sau, có người hỏi Josephine liệu cô có bao giờ nghĩ đến mẹ ruột của mình không.
Cô trầm ngâm một lúc rồi khẽ lắc đầu:
“Người phụ nữ tìm thấy tôi trong giá lạnh đã cho tôi sự sống.
Người phụ nữ nuôi dưỡng tôi đã cho cuộc đời tôi ý nghĩa.
Đó là điều mà nhiều người chẳng bao giờ có được từ chỉ một người mẹ — còn tôi thì may mắn có đến hai.”
Chiếc toa hàng — nơi từng suýt trở thành quan tài của cô — đã nằm rỉ sét nhiều thập kỷ bên ga tàu, như một lời nhắc nhở rằng:
Những khoảnh khắc lạnh lẽo nhất đôi khi lại để lại di sản ấm áp nhất.
Josephine Chen hành nghề bác sĩ suốt 40 năm ở Laramie — đỡ đẻ, nắn xương gãy, cứu người — và chứng minh rằng sự cứu rỗi không phải là kết thúc của câu chuyện.
Đôi khi, đó chỉ là khởi đầu.
Sưu tầm


🌻 Đừng Nhầm Lẫn Tuổi Già Với Bệnh Tật: Bạn Không Ốm, Bạn Đang Lão Hóa Mà Thôi!
Giám đốc một bệnh viện ở Bắc Kinh đã đưa ra lời khuyên này cho người lớn tuổi: Bạn không ốm, bạn chỉ đang già đi mà thôi. Rất nhiều tình trạng mà bạn coi là bệnh tật, thực chất không phải bệnh, mà là dấu hiệu cho thấy cơ thể đang lão hóa bình thường.
1. Trí nhớ kém không phải là Alzheimer, mà là cơ chế tự bảo vệ của bộ não già đi.Đó là sự lão hóa của não, không phải bệnh. Nếu bạn quên mình để chìa khóa ở đâu, nhưng tự mình tìm lại được, ĐÓ KHÔNG PHẢI là mất trí nhớ.
2. Đi chậm, chân tay không vững không phải là bại liệt, mà là sự thoái hóa cơ bắp.Giải pháp KHÔNG PHẢI là uống thuốc, mà là vận động.
3. Mất ngủ không phải là bệnh, mà là bộ não đang điều chỉnh lại nhịp điệu của nó.Đó là sự thay đổi trong cấu trúc giấc ngủ. Đừng lạm dụng thuốc ngủ. Việc phụ thuộc lâu dài vào thuốc ngủ làm tăng nguy cơ té ngã, suy giảm nhận thức, v.v. "Viên thuốc" ngủ tốt nhất cho người lớn tuổi là tắm nắng nhiều hơn vào ban ngày và giữ lịch sinh hoạt đều đặn.
4. Đau nhức cơ thể không phải là bệnh thấp khớp, mà là phản ứng bình thường khi hệ thần kinh lão hóa.Nhiều người lớn tuổi nói: "Tôi đau nhức khắp tay chân. Đó là thấp khớp hay là gai xương?" Xương có thể yếu đi và mỏng hơn, nhưng 99% các cơn "đau nhức cơ thể" không phải là bệnh; đó là do sự dẫn truyền thần kinh bị chậm lại làm khuếch đại cơn đau. Đây được gọi là sự nhạy cảm trung ương, một thay đổi sinh lý phổ biến ở người lớn tuổi. Tập thể dục là liều thuốc, chứ không phải uống thuốc.
5. Về Cholesterol.Người lớn tuổi có mức cholesterol hơi cao một chút vì họ đã sống lâu hơn. Cholesterol là nguyên liệu thô để tổng hợp hormone và màng tế bào. Mức quá thấp có thể dễ dàng làm giảm khả năng miễn dịch. Hướng dẫn giảm huyết áp cho người lớn tuổi là $<150/90 \text{ mmHg}$, chứ không phải tiêu chuẩn của người trẻ là $<140/90$. Đừng coi lão hóa là một căn bệnh.
6. Lão hóa không phải là bệnh, đó là một con đường tất yếu.Vài lời gửi đến người lớn tuổi và con cháu của họ:Đầu tiên, hãy nhớ rằng KHÔNG PHẢI TẤT CẢ mọi cơn đau đều là bệnh tật.Thứ hai, nhiều người lớn tuổi sợ hãi vì sự sợ hãi. Đừng để bị đe dọa bởi các báo cáo kiểm tra sức khỏe hay bị lừa bởi quảng cáo.Thứ ba, điều cốt yếu đối với con cái không chỉ là đưa cha mẹ đến bệnh viện, mà là cùng họ đi bộ, tắm nắng, ăn uống, trò chuyện và kết nối.Lão hóa không phải là kẻ thù. Đó là một cách khác để nói đang sống... nhưng sự trì trệ, đó mới là kẻ thù! Hãy giữ gìn sức khỏe.
Lời Khuyên Của Một Bác Sĩ Ung Thư Người Brazil:
Tuổi trung niên bắt đầu từ 50 và kết thúc ở 70 tuổi.
Tuổi vàng bắt đầu từ 70 và kết thúc ở 80 tuổi.
Tuổi già bắt đầu từ 80 và kết thúc ở 90 tuổi.
Tuổi trường thọ bắt đầu từ 90 tuổi và kết thúc sau khi qua đời.
Vấn đề chính của người lớn tuổi là sự cô đơn. Thông thường, vợ chồng không mất đi cùng lúc: một người sẽ ra đi trước người kia. Một góa phụ hoặc góa phu sẽ trở thành người phụ thuộc vào gia đình.
Đó là lý do tại sao điều quan trọng là không được mất liên lạc với bạn bè, thường xuyên gặp gỡ và trò chuyện, để không trở thành gánh nặng cho con cháu, những người có thể sẽ không bao giờ nói ra điều đó.
Lời khuyên cá nhân của tôi là đừng đánh mất quyền kiểm soát cuộc sống của bạn. Điều đó có nghĩa là tự quyết định khi nào và đi chơi với ai, ăn gì, mặc gì, gọi điện cho ai, ngủ lúc mấy giờ, đọc gì, giải trí thế nào, mua gì, sống ở đâu, v.v. Bởi vì nếu bạn không thể tự mình làm tất cả những điều này một cách tự do, bạn sẽ trở thành một người khó chịu và là gánh nặng cho người khác.
Triết Lý Hạnh Phúc Của Shakespeare (Trích Dẫn):
William Shakespeare đã nói: "Tôi luôn hạnh phúc!". Bạn biết tại sao không? Bởi vì tôi không mong đợi gì từ ai cả. Sự mong đợi luôn là nỗi thống khổ.
Vấn đề không kéo dài mãi mãi; chúng luôn có giải pháp.
Chúng ta nghĩ mình phải chịu trách nhiệm cho các vấn đề của mình.
Điều duy nhất không có thuốc chữa là cái chết.
Trước khi phản ứng... hãy hít thở sâu.
Trước khi nói... hãy lắng nghe.
Trước khi chỉ trích... hãy quan sát bản thân.
Trước khi viết... hãy suy nghĩ kỹ.Trước khi tấn công... hãy đầu hàng.
Trước khi chết... hãy sống một cuộc đời đẹp nhất có thể!
Mối quan hệ tốt nhất không phải là với người hoàn hảo, mà là với người đã học và đang học cách sống một cách thú vị và đẹp đẽ nhất có thể. Quan sát khuyết điểm của người khác... nhưng cũng ngưỡng mộ và khen ngợi những ưu điểm của họ. Nếu bạn muốn hạnh phúc, bạn phải làm cho người khác hạnh phúc. Nếu bạn khao khát điều gì, trước tiên hãy cho đi một chút từ chính mình.
Hãy vây quanh mình bằng những người tốt, tử tế và thú vị, và hãy là một trong số họ.
Hãy nhớ, trong những khoảnh khắc khó khăn, ngay cả khi nước mắt lưng tròng, hãy đứng dậy và nói với một nụ cười: "Mọi thứ đều ổn, vì chúng ta là thành quả của một quá trình tiến hóa."
TG Văn Chương