a

THƯƠNG CHÚC THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM ĐỒNG MÔN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU MỘT NĂM MỚI GIÁP THÌN AN LÀNH VÀ HẠNH PHÚC

b

b
CHÚC QUÝ THẦY CÔ VÀ ĐỒNG MÔN HOÀNG DIỆU NĂM GIÁP THÌN VẠN SỰ NHƯ Ý - AN KHANG THỊNH VƯỢNG.

Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2013

VÀI NÉT VỀ KỶ YẾU HOÀNG DIỆU CHÂU ÂU

VÀI NÉT VỀ KỶ YẾU HOÀNG DIỆU ÂU CHÂU


                      


   Hôm mùng 3 tết Quý Tỵ sau khi đi lễ một số Chùa, trên đường về tôi ĐT trước cho Ngọc Ánh ( Hội Phó HD Nam Cali) hẹn giờ đến nhận 12 quyển Kỷ Yếu HD Âu châu như đã hẹn từ trước khi về VN.
   Khi nói chuyện với Ánh trên ĐT thì mới biết cô vừa xuống máy bay chưa được bao lâu… Ánh hẹn tôi đến sau 16 giờ, vì Ánh phải soạn lại hành lý từ Mỹ mang về. Thật sự thì tôi cũng rất ngại khi đến quá sớm không để thời gian cho cô nghỉ ngơi… nhưng ngày mai thì tôi đã phải đi làm, lại nữa từ nhà tôi đến nhà Ánh thì quá xa !!! thôi thì đành vậy. Mà tôi nghĩ NA đã cất công mang từ Mỹ về thì chắc hẳn chút ít  thời gian nầy cũng không làm NA phiền hà gì đâu, vì tôi đã biết NA luôn luôn dành nhiều công sức và thời gian  trường Hoàng Diệu mà. Thật vậy ai ở nước ngoài về mà chẳng muốn mang thật nhiều quà cáp về cho gia đình cho người thân của mình, nhưng NA đã dè xẻn bớt lại quà tặng cho gia đình mình, để mang số Kỷ yếu nầy về VN tặng Thầy tặng bạn, thì chúng ta phải biết trân trọng tấm lòng  nầy của Cô. Thật vậy đến nhà Ánh tôi mới nhận rõ cái mệt mỏi của một người vừa vượt qua một chặng đường dài của nửa vòng trái đất, do đó nhận Kỷ yếu xong,  ngồi trò chuyện thăm hỏi nhau chưa đầy 10 phút tôi vội chào từ biệt sớm cho Ánh được nghỉ ngơi, chúng tôi  cũng không quên chúc cho nhau một cái  Tết ở VN  được vui vẻ và “ bình yên”.
   Lúc trò chuyện với Ánh tôi được biết cho đến hôm nay, Snowynguyen còn chưa thấy quyển Kỷ yếu Hoàng Diệu nầy ra sao cả!!? tội nghiệp thật !! khi người bỏ nhiều tâm huyết cho đứa con tinh thần của mình, lại không phải là người đầu tiên nhìn thấy nó !!!  sở dĩ có chuyện oái ăm nầy là vì bài vở thì được biên tập từ Bỉ ( Châu Âu ) còn in ấn thì nhờ Anh Ân bên Nam Cali, và anh giúp đỡ rất nhiều còn giúp liên hệ tìm nơi in đẹp rẻ cho quyển Kỷ yếu vvv… in xong thì lo gởi đi ngay cho Yến Dân, cho kịp đến tay Thầy Cô anh chị em đồng môn khắp nơi. Bên Mỹ thì có Minh Tâm  giúp đỡ ủng hộ và gửi Kỷ yếu cho Thầy Cô và CHSHD, Anh Vân Nguyễn lo phần tiêu thụ ( anh chị  em nầy không lo chuyện nhà, lại ham làm chuyện bao đồng !!) Úc Châu có Khoa lãnh phần… còn số gởi tặng Thầy Cô, đồng môn bên VN thì có NA  bỏ công mang vác từ Mỹ về ( vậy là VN được ưu tiên nhất) có quà tặng ngay dịp Tết. Suy đi nghĩ lại thì cũng vui chuyện Kỷ yếu nầy thấy vậy mà cũng có bài bản đàng hoàng lắm chứ… nào là nhà đầu tư, biên tập, in ấn, tiếp thị, đại lý phân phối, vận chuyển vvv..vv ráng làm sao thu hồi lại chút đỉnh vốn liếng, không khéo lần nầy bị ông xã cho ăn đòn như chơi.
    Theo tôi thì cũng chẳng sao, cái mất thì phải mất rồi nhưng mình lại được cái khác nó lớn hơn, đó là cái dấu ấn, cái kỷ niệm mình để lại cho con cháu ngày sau… mặc dù nó vô hình đó nhưng nó lại là vĩnh cữu, phải không anh chị em đồng môn.
   Bây giờ chúng ta thử xem Kỷ yếu Hoàng Diệu nầy đem lại cho chúng ta cái gì nhé… hình thức thì đẹp, trình bày rất ấn tượng và cô đọng vvv… nội dung thì rất phong phú đủ mọi thể loại, văn thơ, phóng sự, sưu tầm của nhiều cây bút Thầy trò Hoàng Diệu và thân hữu. Mỗi bài viết đều làm cho ta nhớ lại rất nhiều kỷ niệm vui buồn thời còn đi học như bài của NA… hoặc HP thì viết về tâm trạng của Ông bà Cha Mẹ và con cái khi Tết về trên quê hương. Có lẽ ấn tượng nhất là bài của Thầy Tâm  tâm sự nỗi nhớ về trường Hoàng Diệu, về học trò, về Sóc trăng với văn phong hết sức phóng thoáng như cách sống của Thầy. Mỗi bài viết, mỗi bài thơ đều gợi lại cho chúng ta ít nhiều kỷ niệm ngày xưa.
   Nhưng tâm điểm của Kỷ Yếu là hình ảnh của rất nhiều Thầy cô, đồng môn Hoàng Diệu, đồng hương Sóc Trăng… nhìn hình ảnh của Thầy cô mình hiện nay, không ai trong chúng ta mà không chút bùi ngùi khi nhận ra Thầy cô mình đã già quá rồi gần xa chúng ta rồi !! biết bao kỷ niệm của Thầy trò chúng ta dần hiện ra thật rõ nét trong ký ức.
   Hình ảnh của những người bạn ngày xưa cùng cắp sách đến trường, những kỷ niệm vui buồn thời còn đi học, những chuyện tình vu vơ thơ mộng của tuổi học trò lại hiện về !!! nó tạo cho chúng ta một cảm giác lâng lâng xúc cảm thật khó tả.
  Với Kỷ yếu nầy chúng ta không có những áng văn thơ quá hay… nhưng lại quá  tuyệt đẹp. Với kỷ yếu nầy chúng ta không có những công trình nghiên cứu mang tính cao xa… nhưng nó đánh dấu một sự trưởng thành của nhiều anh chị em Đồng môn Hoàng Diệu ở một chừng mực nào đó !!
  Với bấy nhiêu hình ảnh ấy ( mặc dù chưa đầy đủ lắm) chúng ta hãy nhìn lại quá trình hình thành Kỷ yếu hôm nay, là cả công sức của rất nhiều Thầy cô và anh chị em Đồng môn Hoàng Diệu khắp nơi, có tên hay không có tên trong Kỷ yếu nầy.
  Nhất là nhóm Hoàng Diệu Âu châu còn quá ít, quá mới và dĩ nhiên là không có kinh nghiệm, lẫn sức mạnh tài chánh, nhưng bằng tâm huyết với trường, với Sóc Trăng thân thương, các bạn đã cố gắng làm được quyển Kỷ yếu nầy sau khi vượt qua “ được” khó khăn nhiều mặt, về tài chánh lẫn tinh thần, để đem đến cho chúng ta một niềm vui nhỏ trong cuộc sống nầy.
  Điều không tránh khỏi là những thiếu sót, thậm chí sai sót tuỳ theo cách nhìn của từng người. Chỉ mong khi nhận định anh chị em chúng ta hãy nhìn đúng vào mục đích, ý nghĩa chính khi Kỷ yếu nầy được ra đời. Có thể nó chưa toàn mỹ nhưng ít nhứt nó cũng là một bắt đầu cho anh chị em Đồng môn Hoàng Diệu mình suy nghĩ thêm ?!! Khi đang viết những dòng chữ nầy tôi biết Ngọc Ánh sau khi bỏ công mang vác Kỷ yếu từ Mỹ về VN và bây giờ lại từ Sài Gòn mang về Sóc Trăng tặng Thầy, tặng bạn trong ngày HMHD NK 68-75 mùng 7 Tết. Chị Hoàng Yến thì cũng như ngày nào không bao giờ mỏi mệt, về ST dự họp mặt và trao Kỷ yếu cho Thầy Bá, Hoàng Minh rồi chị lại lên đường đi Vĩnh Long thăm thầy Tòng và nhân tiện trao kỷ yếu tặng Thầy. Tôi không thiên vị hay đề cao anh chị em nào cả, đều tôi muốn nói ở đây là tấm lòng của anh chị em nầy với trường Hoàng Diệu nói chung và Kỷ yếu nói riêng, mỗi người đều góp sức trong khả năng, điều kiện của mình, thể hiện rõ nét nhất cái đồng cảm và đoàn kết với nhóm CHSHD Âu Châu.
  Và nếu có thêm một Kỷ yếu nào về Hoàng Diệu nữa thì tại sao chúng ta không sẵn tay vào giúp sức, dù ít hay nhiều cũng là cái chân tình của mình, từ đó trong lịch sử trường Hoàng Diệu Sóc Trăng, sẽ có thêm nhiều quyển Kỷ yếu nữa.
  Trong khi chờ đợi… theo tôi hiện nay chúng ta hãy đón nhận quyển Kỷ yếu nầy trong tình thân Hoàng Diệu, hãy trân trọng nó, vì trong đó có rất nhiều kỷ niệm vui buồn tuổi học trò, có hình ảnh Thầy cô, có hình ảnh những người bạn học ngày xưa, và có những mối tình thơ ngây vụng dại quá, bằng cách nầy chúng ta sẽ thể hiện ít nhiều  đồng cảm với Thầy cô đồng môn Hoàng Diệu đã và đang đóng góp công sức cho quyển Kỷ Yếu Hoàng Diệu Âu Châu đang ở trên tay chúng ta.

                            Nguyễn Thành Khánh HD 66-73

DU HỌC


Du học và có 1 tình yêu oversea có nghĩa là sẽ có những lúc thấp thỏm, những đêm không yên và những ngày hạnh phúc nhạt. Khoảng cách thổi những cơn gió buốt vào tim và dẫn kẻ tử thù của tình yêu đến gõ cửa.
Du học có nghĩa là mổi buổi sáng thức dậy tự hỏi mình đang ở đâu và sắp làm gì. Nhìn ra cửa sổ thấy sương lạnh buốt và biết mình có một ngày dài để chiến đấu. Nghe tiếng mình nhỏ nhẹ trong lòng, ráng lên nào, sống vì tương lai.
                                                                       

Du học có nghĩa là đeo ba lô trên lưng và sách nặng cầm trên tay, bước vào cổng trường và nhớ ngày xưa mình đi học còn vì niềm vui được gặp bạn bè mỗi ngày. Bây giờ mình đi học, cũng vì niềm vui ấy ở thì tương lai.

Du học có nghĩa là một ngày bật khóc trong lòng, khi lần đầu tiên mình give up một buổi debate. Ngồi trên xe bus, nhớ cảm giác run lên và sự trống rỗng trong đầu, xấu hổ và buồn. Đây đâu phải là mình?

Du học có nghĩa là trắng. Gió lạnh thổi tan nắng mỏng manh khiến da vàng cũng thành trắng xanh, trắng muốt. Và gió thổi bay cả những gân hồng ngọt ngào của một đất nước xa xôi, thổi khô nước mắt và lạnh trái tim. 

Du học có nghĩa là một buổi trưa lang thang trên sân trường, ngồi nói chuyện với bạn hay co mình trong thư viện. Tất cả đều không mang cảm giác ĐỦ. Chỉ biết mình đang sống tạm, sống cho, sống để sau này sẽ được sống ĐỦ.

Du học có nghĩa là cơm trắng ngon hơn hamburger, pizza không bằng bánh mỳ, và pasta hay mì Ý cũng không sánh được với bát bún gà bát phở bò giản đơn. Đi nhà hàng nhìn một menu dài dằng dặc nhưng lại chỉ thấy thèm những món ăn mẹ nấu…

Du học có nghĩa là nhìn theo cái vẫy tay xa xăm của bố sau lớp kiếng ngăn cách, là nụ cười và lời chúc của bạn tiễn đưa, là nước mắt của mình sau lớp chăn bông dày, là câu hứa năm sau gặp lại bật ra trên những đôi môi run, là thời gian rất dài…
                                                                                


Du học có nghĩa là tức tối khi muốn viết câu văn hay mà từ vựng lại nằm đâu đó quá xa trong cuốn từ điển dày cộm, là bực bội khi bài kiểm tra toán chỉ được 9.5/10, là mệt mỏi khi quyển sách lịch sử quá dày mà mắt đã đỏ vì thức khuya, là ngu ngơ tập phát âm thêm một thứ ngôn ngữ khác nữa ngoài tiếng anh và tiếng việt, là vụng về nhặt lưỡi dao lam lên hoàn thành một project cho lớp art, là mới toanh một ngôi trường và những luật lệ.

Du học có nghĩa là lớn lên. Cầm dao xắt hành và ôm đũa chiên bánh tôm, nặn bột làm bánh bao và há cảo, nấu sữa đậu nành và chăm chăm chờ cơ hội để nướng bánh cookie và gato. Lấy giấy tờ và đôi co vì một quyền lợi, nắm tương lai trong tay và tự đóng khuôn để đúc chính mình, rớt vào một mặt khác của trái đất, nhận thấy những điều mình hiểu lâu nay không đơn giản như mình hiểu, sợ hãi trước cuộc đời nhưng nôn nóng muốn bước vào đượng đầu với nó.

Du học có nghĩa là lo lắng khi một người đóng cửa blog. Thấy bạn mình xa và mình thì bất lực, sao bạn đóng lại cánh cửa duy nhất nối mình với bạn? Và yên tâm khi cánh cửa lại hé mở, thở phào, uh bạn không sao, mỉm cười, lại được đọc về bạn nữa rồi, nháy mắt, bọn mình đâu có xa.

 Du học là cảm giác hụt hẫng mỗi khi có chuyện gì rất vui, muốn gào thét đùa vui nhưng rồi chợt nhận ra quanh mình hình như không ai chắc cả….

Du học là phải vững vàng… muốn khóc cũng không đc khóc vì mình phải mạnh mẽ.

Du học là khó thở khi phải nhận cái áp lực, expectations từ mọi ng vì mang tiếng đi xa học mà lại ko làm đc cái gì thì thật là xấu hổ.

Du học là khó chịu khi bị gọi “… kiều”… có thể chỉ là trêu đùa có thể là đá xoáy… nhưng cho dù là ý gì đi nữa thì thực lòng, chả thích bị gọi thế chút nào, vì khi du học là khi cảm thấy mình tự hào về nước mình nhất, tự hào được là công dân Việt Nam nhất… và chỉ muốn đc gọi như bình thường… là Vnese mà thôi.

Du học là buồn mỗi khi bị nói là tây hóa, đua đòi bắt chước theo người ta trong khi thực chất đâu phải vậy, mà có tây hóa thì chẳng cần phải du học, ở nhà cũng tây được.

Du học là không được cảm thông khi chẳng may nói chuyện cứ bị xen vài tiếng ngoại ngữ vào, bị nói là quên tiếng mẹ đẻ khi mà thực chất đâu có muốn thế. Cả năm trời thèm khát đc nói tiếng Việt mà khó làm sao, thay vào đó phải dùng, phải luyện cái thứ tiếng nước ngoài để học thì tất nhiên sẽ bị thành thói quen và cần thời gian để chỉnh khi về thăm nhà chứ?



Du học là sự cố gắng từng ngày, đếm từng ngày để đc về thăm nhà…

Du học là đắn đo mỗi khi muốn về mà lại xót vì chi phí khá cao… nếu cố gắng chịu thì có thể tiết kiệm được vào tiền học nhưng lại rất nhớ nhà và muốn được ở bên mọi người ….

Du học… lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu nghĩa rộng chứ ko chỉ yêu đương… và luôn phải tự hướng tới tương lai, luôn tự bảo mình phải cố rồi tương lai sẽ được đền đáp để mà cố gắng hơn….

Du học là phải nén nhịn mỗi khi rất buồn, muốn gọi ngay cho người thân để tâm sự nhưng phải nén lại vì ko muốn để ai phải lo lắng cho mình, và phí gọi về thì cũng chả rẻ gì.

Du học có nghĩa là sẽ chỉ được nhìn bố mẹ qua khung webcam mờ nhỏ xíu trên màn ảnh vi tính và nghe mẹ cười hiền, mấp máy con đừng lo trong điện thoại. Nhưng sau lưng, bố mẹ đang phải vật lộn với những núi đá nặng trịch của cuộc đời, còn trước mặt mình lại là tương lai thênh thang mở rộng. Má ấm lên giọt nước mắt, vì tình yêu bao la có nghĩa là hy sinh với nụ cười trên môi..

Du học và có 1 tình yêu oversea có nghĩa là sẽ có những lúc thấp thỏm, những đêm không yên và những ngày hạnh phúc nhạt. Khoảng cách thổi những cơn gió buốt vào tim và dẫn kẻ tử thù của tình yêu đến gõ cửa. Nghi ngờ. Nên có những khoảnh khắc sẽ phải tự mỉm cười trấn an mình, và hỏi nhẹ câu thần chú kỳ diệu: “Có tin anh không nào?”, để trái tim đập chậm lại xin lỗi, có chứ, sẽ không nghĩ nhiều nữa.

Du học có nghĩa là tự hào. Tự hào thấy mình thay đổi, tự hào thấy mình đang lớn, tự hào vì mình được yêu thương. 

Du học có nghĩa là tự hứa nhiều lắm. Tự hứa với mình, với người ta, với gia đình, với bạn bè. Tự hứa không được lãng phí những gì đã hy sinh. Tự hứa và tự ráng hoàn thành lời hứa. 

Du học sướng? Có ai hiểu chăng nỗi lòng của những người xa quê để HỌC…

Du học có nghĩa là đi XA học. Là đi học ở xa. Là đi học ở rất xa. Là đi học ở rất rất xa…

Và, du học là nhiều khi muốn buông tay vì tất cả những cảm giác trên nhưng vẫn phải nắm chặt và tiếp tục bước…

                                sưu tầm từ internet

TƯỞNG BỞ



Bố dẫn cậu con trai đi săn vịt. Sau cả ngày lùng sục, cuối cùng ông bố cũng hạ được một con. Đứa bé cầm con vịt lên lật tới lật lui. Ông bố bảo:
- Khoảng 5 lbs đấy. Con tìm gì vậy?
- Tấm bảng giá. Hồi trước mẹ tìm thấy trên chân con vịt bố mang về.
Juicy Sweet (DD Nail Salon, email)



Bảo Huân

Đặt tên

Chồng mê du thuyền, vợ thích nhà nghỉ. Không thuyết phục được vợ, ông chồng âm thầm đặt làm du thuyền. Khi hoàn tất ông mời vợ đến xem và để lấy lòng, ông đề nghị bà đặt tên, chỉ hai chữ ngắn gọn. Bà đồng ý. Hôm sau, ông đến xem và người ta đã kẻ hai chữ lớn, rõ và nổi bật “For Sale”.
Đà điểu (Abilene, TX)


Khó xử

Chàng trai vẻ uể oải trở về nhà sau cuộc thi lấy bằng lái. Bố hỏi:
- Đậu không con?
- Chưa biết bố ạ.
- Thường họ cho biết kết quả ngay mà?
- Lần này thì không. Cả hai giám khảo đều tắt thở trên đường đến bệnh viện.
Rồng Xanh (sưu tầm)


Nhiều

Một ông nọ bước vào nhà hàng sang trọng thì gặp một người trông quen quen:
- Xin lỗi, có phải khi nãy tôi gặp ông đứng xin ở góc đường 8th Avenue?
- Đúng vậy. Ông cho tôi $10.
- $10 làm sao có thể ăn được ở nhà hàng này?
- Nhưng đâu phải chỉ một người ngốc nghếch!
Nguyễn Tấn Đang (Shreveport, lượm lặt)


Tưởng bở 

Trên một chuyến xe khách đang chạy. Cô nọ đang đứng thì có chàng trai tiến lại gần:
- Em ơi! Em về đâu đây? 
- Ứ. Về nhà! 
- Nhà em ở đâu? 
- Ứ. Ở quê! 
- Quê em ở đâu? 
- Sao cứ hỏi mãi thế nhỉ, ai quen anh nào? 
- Không quen thì tui mới hỏi để thu tiền vé chứ! 
Song Mã (VN, email)


Chữa bệnh

Một người xanh xao đến gặp bác sĩ:
- Dạo này tôi toàn mơ nhảm, không tối nào ngủ ngon giấc, bác sĩ ạ...
- Ác mộng à?
- Không chuột đá bóng. Nhưng cả tháng qua mới là vòng loại...
- Ông thử dùng thuốc này xem. Trước giờ đi ngủ hai viên!
- Hết mơ hả bác sĩ?
- Không. Nhưng sẽ giúp ông xem được thẳng trận chung kết!
Vuong7X (Brandon, FL)




Bảo Huân

Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

MỘT GÓC TẾT VIỆT Ở CALI

MỘT GÓC TẾT VIỆT Ở CALI



                                          


     Mấy hôm trước tôi có vài dòng viết về chuyện bánh tét và pâté của Bạch Lan & Minh Tâm ở Cali, thật tình tôi cũng chẳng dám viết nữa, sợ anh chị em nói mình “ tào lao” vì chuyện nầy chẳng có gì là lớn mà mình cứ nói mãi… nhưng tôi thì có cái hơi lạ đời một chút. Phàm có cái gì vui, buồn, hoặc hay hay một chút, cảm xúc và đưa tới cảm hứng là tôi phải viết và chia sẻ với anh chị em… thôi thì anh chị em nào đọc và đồng cảm thì “ like” cho một cái mà không đồng cảm thì tôi chịu là mình “ tào lao” vậy.
    Sáng ngày mùng 1 Tết đang ngồi uống cà phê… chợt chuông điện thoại reo vang, một giọng con gái thật trong “ anh Khánh khoẻ không? Đố anh biết ai đang nói chuyện với anh vậy… anh đoán hay lắm mà” tôi trả lời ngay “ phải Ngọc Ánh không ? “ ( vì tôi đang chờ ĐT của NA !), đầu dây bên kia cười vang và nói “ sai rồi” lại thêm vài câu trao đổi, với cách nói chuyện đậm chất vùng quê Sóc Trăng pha lẫn một chút tiếu lâm và trêu chọc,  tôi gần đoán ra người đang nói chuyện với mình,  thì Cô nầy lại trao máy cho người khác và bây giờ chỉ cần nghe một tiếng “ alô”  tôi biết ngay là  giọng của Chị Cúc tôi  và tôi cũng biết chắc chắn,  giọng con gái trong trẻo và đầy chất trêu chọc  trước đó là của Bạch Lan.
   Thế là chị tôi bắt đầu nói hôm trước có gặp Ân ( Nam Cali ) chị em cũng có trò truyện nhiều… nhưng hôm nay Ân bận không đến nhà Bạch Lan & Thanh Long chơi được ! rồi chị tôi bắt đầu một cuộc thi đố cho tôi đoán tên người khi nghe giọng hát trên ĐT… người thứ nhứt thì tôi đoán sai, đó là anh Mão ( bạn cùng đơn vị với anh rể tôi ngày xưa) mà sai cũng phải vì từ trước đến nay tôi chưa từng gặp anh Mão mà, lần lượt là giọng hát của Long ( Anh của Bạch Lan), của Tâm ( ông xã Bạch Lan) tôi đều đoán đúng hết… vì  tôi đã từng nói chuyện với anh em nầy trên ĐT.
   Niềm xúc cảm khi nhìn thấy Bánh Tét & Pâté do Bạch Lan làm ( mấy hôm trước trên mạng) nhất là thấy hình Mẹ Bạch Lan chưa kịp lắng đọng xuống,  thì bây giờ tiếng cười tiếng hát của những người thân lại làm cho tôi hồi tưởng lại kỷ niệm đẹp tuyệt vời đầy ắp chân tình của hai gia đình chúng tôi  ngày xưa.
   Nhất là khi Long nhắc lại những lần ngủ lại nhà tôi, Long nhớ rất rõ chỗ mình ngủ… nhớ tới chiếc chiếu mà Má tôi trải cho Long nằm… nhớ những kỷ niệm thật nhỏ và cũng thật đẹp của gia đình hai chúng tôi.
  Thật sự mà nói ngày xưa tôi ăn rất nhiều bánh mứt của Mẹ Bạch Lan làm, nhưng thích nhứt là Pâté lúc ấy  được gói  bằng lá chuối… nhưng nó chứa bên trong là cả một tấm chân tình !! mà Mẹ Bạch Lan thường mang ra nhà tôi khi có đám giỗ hay lễ Tết vv,,vv. Xúc cảm tràn dâng không thể lột tả được hết bằng vài trang giấy… và bây giờ Thanh Long, chị Cúc, Bạch Lan, Minh Tâm, Phúc… chúng tôi đang cùng nối kết, vun đắp tình cảm hai gia đình, như những người Cha, người Mẹ của chúng tôi đã từng làm ngày xưa !!
   Mặc dù không có mặt tại nhà Long, để cảm nhận được hương vị tràn đầy tình thân nơi ấy, nhưng nhìn ánh mắt nụ cười của mọi người được biểu lộ thật rõ nét trên những tấm ảnh được Tâm gởi về, tôi biết rằng mọi người thật hạnh phúc và tôi lại thấy cuộc sống nầy thật tuyệt vời, nếu chúng ta biết gìn giữ, trân trọng những tình cảm chân tình mà chúng ta đã  dành trao cho nhau, nó vô hình quá… nhưng nó đi vào lòng mình thật sâu lắng, nó nằm mãi mãi trong ngăn kỷ niệm thân yêu trong lòng mỗi người  chúng ta. Chị tôi… anh tôi… và những người anh em không cùng họ của tôi, ở nửa vòng trái đất bên kia đang sống một ngày thật hạnh phúc với vô vàn kỷ niệm đẹp đã qua…. hơn 40 năm. Mặc dù hiện nay mỗi người trong chúng tôi đều có riêng một cuộc sống, một hoàn cảnh sống khác nhau. Nhưng không vì thế mà chúng tôi làm mờ đi bức tranh kỷ niệm ấy.
   Bây giờ thì tôi mới khen là Bánh Tét & Pâté của Bạch Lan và Minh Tâm làm là thật sự ngon !!! ngon là vì hai em đã học được cách làm bánh của Mẹ, nhưng cái tinh tuý nhứt là hai em đã học được cách giữ cho vị ngon của bánh không phai nhạt theo thời gian và không gian !! 

  Hay nói hơi cao xa một chút, cường điệu một chút thì bánh Tét & Pâté tự tay hai em làm đã một phần tạo nên hình ảnh đẹp, về nỗi lòng của những người con Sóc Trăng luôn nhớ về quê mẹ và ước muốn giữ gìn cái nét đẹp đầy tính nhân văn của người Việt trên đất khách quê người.
                                                              Nguyễn Thành Khánh HD 66-73

Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013

EM TÔI

EM TÔI



         

        Tôi biết em qua những bài viết đăng trên Web Nam Cali, tuổi em nhỏ hơn tôi  vào trường Hoàng Diệu năm 83 rời trường và Tốt nghiệp đại học.  Rồi em đi định cư ở Châu Âu… em có nhiều bài rất hay về trường về bạn Hoàng Diệu ( mặc dù em học HD chỉ có 3 năm)  em cũng nhiều bài viết mang tính sưu tầm sâu sắc ( theo suy nghĩ của tôi!) hoặc nhiều nhận xét rất hay, thực tế trong cộng đồng CHSHD trong và ngoài nước… đại khái là như thế và trong một lần tôi làm Blog cho mình… có những cái mình mù tịt, thế là tôi hỏi thăm Hồng Nhan,  rồi Thu Hương ( 67 -74) để học hỏi thêm… hai Cô giáo nầy đào tạo học trò từ xa, rõ là khổ thật,  mail qua mail lại… cuối cùng học trò dốt vẫn dốt, có lần Thu Hương đề nghị tôi cho số ĐT và ngồi vào máy tính để Thu Hương chỉ cho dễ hơn, nhưng tôi thấy cũng không quá cần thiết ( mà làm TH tốn tiền ĐT thì không phãi lắm).
     Hai Cô giáo TH và HN,  nầy chỉ vẽ rất tận tình, nhưng có lẽ mình dốt quá nên chẳng làm nên trò trống gì cả !!? định thôi ! may sao Thu Hương giới thiệu cho tôi một cô giáo khác… thế là tôi quen em theo cái  nghĩa rất  đơn giản, cô giáo  dạy làm Blog trên mạng cho học trò có tuổi nầy.
     Thế là Cô giáo nhỏ, dạy cho học trò lớn… dần dà Blog của tôi đẹp hơn, sinh động hơn, thời gian trôi qua  và không biết từ bao giờ cái mối quan hệ cô  giáo và học trò biến mất, dần dà trở thành anh em Đồng môn Hoàng Diệu thương hiểu nhau giúp nhau cùng tiến bộ trên con đường hướng đến trường xưa,  Thầy Cô… bè bạn Hoàng Diệu ngày còn cắp sách đến trường. Chúng tôi thân nhau trong công việc, hiểu về nhau cũng khá nhiều.
   Lâu dần tôi biết tất cả anh chị trong nhà của em đều là CHSHD, cũng đều quen biết nhau cả… rồi trong thời gian em làm Blog Âu Châu… bài vở từ các bạn khác gởi về nhiều, quen biết của em với anh chị em các khoá trên, khoá dưới cũng tăng dần theo từng ngày.
   Mà khi làm một việc gì được nhiều người biết đến,  không ít thì nhiều cũng xảy ra dị biệt trong suy nghĩ và chuyện va chạm là không tránh khỏi, em buồn khi bị hiểu lầm, em muốn bỏ cuộc ( em tâm sự với tôi như thế). Tôi khuyên em và cũng tự khuyên mình ( vì tôi cũng như thế) và em lại tiếp tục làm vì trường, vì đồng môn Hoàng Diệu ( theo tôi là như thế).
   Nhớ lúc em làm kỷ yếu Hoàng Diệu, Thầy cô, anh chị em Hoàng Diệu giúp sức cho em rất nhiều… nhưng cái  làm tôi phục em nhiều nhất là  cường độ làm việc không mệt mỏi của em. Nào là liên lạc anh chị em Đồng môn tìm tư liệu, hình ảnh để hoàn thành một cách tương đối đầy đủ Kỷ yếu Hoàng Diệu ( trong điều kiện có thể ) em lại làm thêm Kỷ yếu tình nhân, đồng hương Sóc Trăng… nhiều lúc em tâm sự rất buồn và nãn chí, khi không được sự hợp tác hoặc giúp đỡ từ một số bạn bè khác, hoặc bị gièm pha thậm chí chụp mũ nữa chứ !!! tôi cũng thường động viên an ủi em, dẫn chứng chuyện của anh chị em Hoàng Diệu khác cũng có lòng với trường với bạn như em và cũng từng phải chịu “ búa rìu dư luận “ như em thôi !
    Thế rồi em cũng hoàn thành Kỷ yếu Hoàng Diệu, sau mấy tháng miệt mài thậm chí phải vượt qua cơn đau về thể xác ( khi em bị té và va chạm ở đầu, phải nằm viện) và bây giờ chúng ta có trong tay một quyển Kỷ yếu Hoàng Diệu được in ấn hoàn chỉnh và tương đối đầy đủ ?!!
     Qua chuyện nầy, tôi chỉ muốn nói lên một số suy nghĩ của mình về em, một đàn em Hoàng Diệu đã cố gắng thật nhiều, làm một chuyện vượt sức của mình, đây là điều tôi thấy mình nên học hỏi ở em. Nó thật bình thường như tôi đã từng viết về Chị Yến BLL Sài gòn, Ân, Hồng Nhan, Ngọc Ánh Nam cali… hoặc nhóm HD 68 -75… Quốc Lực… Hoàng Minh… những người chị, người bạn và hôm nay một người em, mỗi người một vẻ, tuỳ điều kiện tuỳ khả năng của từng người mà đóng góp cho trường xưa Hoàng Diệu.
   Những tưởng là như thế, tình cảm anh em chúng tôi  trọn vẹn… nhưng!?
  Hôm nay ! thu hết can đảm tôi kể lại cho các bạn nghe một câu chuyện, nó làm cho tôi ray rức rất nhiều và thấy mình có lỗi với các bạn, với em !!! ( phải cố gắng suy nghĩ thật nhiều, dẹp bỏ cái “ tôi” quá lớn của mình, tôi mới thấy cái sai của mình đó).
  Chuyện là như thế nầy đây… có thời gian tôi tập tành làm thơ, viết bài gởi cho web, cho blog chỗ nầy chỗ khác, không biết viết có hay không ? nhưng cũng được chọn đăng nhiều nơi lắm… tạm  coi  là gởi đi 10 bài thì được  chọn đăng 7 bài… lại thêm được các web các blog nầy khuyến khích, kèm theo lời nhắn gởi tôi nên viết thêm nữa đi, anh sắp là văn sỹ rồi vì anh viết càng lúc càng hay thêm!!  Đúng là con người ta hay chết vì tiếng khen, vì hám danh các bạn ạ. Suy đi nghĩ lại thì trình độ của tôi chỉ đủ viết vài bài hơi vui vui một tí, hoặc hay lắm thì viết vài bài về chuyện tình nguỵ tạo của mình hồi còn đi học, thêm mắm dậm muối cho có vẻ thơ mộng một chút, tạo được tiếng cười cho bạn bè  vvv… thế là hết đề tài !!!?
    Thế là trong mớ bòng bong ấy,  tôi viết về  chuyện buồn của mình ngày xưa ( mà cũng là của nhiều người khác) khi sa cơ lỡ vận, đang là công tử con nhà giàu ( cái có sẵn của cha mẹ) tự nhiên trở thành anh chàng nông dân bất đắc dĩ… văn phong thì gay gắt, lại xen vào chút đỉnh bất mãn cho cái xui rủi của mình khi đi tìm một thiên đường, lại pha một chút châm chích người khác nữa chứ !!?  nói chung là tôi cứ muốn mọi người buồn với cái buồn của riêng mình, hay nói đúng hơn là gán ép cách nhìn của mình về chuyện thời sự hay lịch sử cho người khác,  cái gì mà gán mà ép thì sẽ làm cho người khác không được thoải mái,  không được vui… ( phải chi tôi biết trước như vậy thì đâu có ra cớ sự !!!??)
    Và tôi gởi bài viết nầy cho nhiều nơi… cuối cùng chẳng nơi nào đăng cả !!? có nơi trả lời là bài viết của tôi thì phản ảnh đúng sự thật của một thời kỳ lịch sử, có nơi thì nói là chuyện nầy nó giống na ná chuyện của một ai đó ? ( mà thật vậy vì có nhiều người viết rồi), có nơi thì lại cho là bài viết của tôi lạc điệu, gởi không đúng chỗ !!?. Thậm chí có nơi trả lời là rất đồng cảm với tôi,  nhưng không thể đăng vì sợ ảnh hưởng tới một số bạn bè khác. Không lẽ sự nghiệp văn chương thi phú của tôi lại chấm dứt sớm như thế nầy sao? Nhưng tôi còn có em …
    Em lịch sự và nhỏ nhẹ trả lời với tôi, là sẽ đăng bài của tôi nhưng em sửa lại đôi chút và cắt bớt vài câu, hoặc vài  đoạn lại cho bài viết bớt đi chút gay gắt, bất mãn. Không đi ngược lại với tôn chỉ của Blog em phụ trách.
   Lúc nầy tôi không còn kềm chế được mình nữa, dù gì thì tôi cũng là khoá đàn anh Hoàng Diệu mà, em học sau tôi mà… em có biết gì chuyện chiến tranh, chuyện tổng động viên, chuyện vượt biển  vvv... em cũng mới tham gia vào diễn đàn HD gần đây thôi, trình độ em có bao nhiêu mà bày đặt cắt sén bài viết của tôi??  Lúc đó gần như tôi ép em phải làm sai với tôn chỉ mà blog của em đã đề ra từ trước. Vì cả nễ và  em đã phải đăng bài của tôi… tôi thấy phần nào hể hả với cái “ Tôi “ của mình !!! cái tự ái của tôi đã được thoả mãn.
    Say sưa tự mãn với cái “ Tôi” quá lớn của mình tôi bèn đem chuyện một số Web, blog khác không chịu đăng bài của mình kể cho một anh khoá đàn anh đang sống ở nước ngoài, với hy vọng anh nầy sẻ đồng thuận với mình, mà phê phán các Web, blog không chịu đăng bài của tôi.
   Nhưng không ngờ !!! anh nầy nhỏ nhẹ, từ tốn yêu cầu tôi cho xem bài viết của mình, xem xong anh nhẹ nhàng phân tích cho thấy các nơi nầy không đăng bài của tôi là phải!! anh dẫn chứng cho tôi thấy cái sai của mình bởi những lý lẽ hết sức thuyết phục. Thí dụ như anh nói Web N là trang web của học sinh mà em viết bài nói chuyện kinh doanh thua lỗ mà bảo người ta đăng thì ai mà đăng!! Hoặc Web B ở Mỹ mà em viết bài ca ngợi người đàn ông đánh vợ mà em bảo người ta đăng thì ai dám đăng ?!
   Chưa kể em chỉ trích cái nầy cái nọ ngộ nhở không tuân thủ luật pháp của nước sở tại thì lại gây khó khăn phiền hà cho Web bạn mình thì sao??
   Hay nói về phạm trù văn hoá đối xử với nhau, thì rõ ràng em đem cái bực tức, cái hằn học của mình đổ trút vào nhà bạn mình. Hoặc nói bình dân một chút thì em nói, em rủa cho sướng cái miệng của mình còn sau đó ai chết mặc ai.
   Nói dễ hiểu hơn, em muốn tham gia một trò chơi nào đó thì mặc nhiên em phải tuân thủ một số nguyên tắc nào đó!! Viết bài cũng vậy, em viết cho nhiều người đọc, mà người đọc thì có người thích thể loại nầy, người thích thể loại khác… em muốn viết bài cho em đọc, hay nói đúng hơn em muốn thể hiện cái quan điểm của mình về một vấn đề nào đó, và nếu em dám chịu trách nhiệm về bài viết của mình, thì theo anh chỉ cần vài cái nhấp chuột là em có ngay một cái blog của riêng mình, ở đó em tự do viết và chịu trách nhiệm về những gì mình viết.
   Hơi sức đâu mà giận hờn trách móc anh chị em mình cho mệt, lại còn mất tình đoàn kết nữa phải không em. Qua những lời phân tích chân tình và hết sức thuyết phục ấy của anh, tôi mới thấy mình sai,  và tự nhiên tôi thấy xấu hổ với em quá. Thế là tôi “muối mặt” nhờ em làm dùm một blog nữa, từ nay tôi thoả sức, mặc tình mà viết… không ai sửa… không ai cắt xén gì hết… tôi tự viết, tự đăng và tự chịu trách nhiệm về mình, không đùn đẩy cho ai cả.. tôi viết cho những người có cùng suy nghĩ  giống tôi và… tôi đọc bài tôi viết !!!?
    Từ đó tới nay, tình thân của tôi và em càng ngày càng tốt đẹp hơn, bài nào hợp với blog của em thì tôi gởi em đăng, bài nào hợp với blog của tôi thì tôi tự đăng vậy, như thế là vui vẻ cả làng… khỏi phải mang tiếng là lớn ăn hiếp nhỏ, hay đúng hơn tôi bây giờ đã dám chịu trách nhiệm về những gì mình viết.

                                                      Nguyễn Thành Khánh HD 66- 73