Giáo dục đại học đã nhận được rất nhiều chú ý trong giai đoạn đầu của chiến dịch tranh cử tổng thống năm 2016. Tất cả ba ứng viên đề cử chính của đảng Dân chủ – cựu Thượng nghị sĩ bang New York Hillary Clinton, cựu Thống đốc bang Maryland Martin O’Malley và Thượng nghị sĩ bang Vermont Bernie Sanders – đã đề xuất các kế hoạch khác nhau để giảm hoặc trừ nợ vay cho sinh viên tại các trường cao đẳng cộng đồng.
Tuy nhiên, cái giá cho các kế hoạch này (ít nhất 350 tỷ đôla cho 10 năm với đề nghị của bà Clinton) sẽ làm cho đại học miễn phí không chắc thành công. Những người thuộc đảng Cộng hòa, bao gồm cả các ứng viên tổng thống hàng đầu, đã biểu thị sự phản đối khá rõ ràng.
Nhưng khoản nợ sinh viên vay không chắc sẽ sớm biến mất. Điều quan trọng bây giờ là sinh viên và gia đình họ có được thông tin tốt hơn về chi phí học tập và các kết quả sau học đại học để họ có thể đưa ra quyết định sáng suốt hơn, đặc biệt khi các khoản đầu tư là rất lớn.
Trường nào sẽ tiết lộ
Mặc dù các trường đại học được yêu cầu gửi dữ liệu về hàng trăm hạng mục cho chính phủ liên bang mỗi năm, hiện chỉ có một vài mục đang có giá trị là quan trọng đối với hầu hết các sinh viên và gia đình của họ:
Đầu tiên, các trường học phải báo cáo tỷ lệ tốt nghiệp của những sinh viên đầu tiên, toàn thời gian. Điều này rất tốt vì nó phản ánh kết quả tại các trường đại học chọn lọc, nơi mà hầu hết sinh viên học toàn thời gian.
Nhưng sinh viên học toàn thời gian chỉ chiếm một tỷ lệ phần trăm nhỏ tại một số trường đại học, và các dữ liệu về tỷ lệ tốt nghiệp của sinh viên bán thời gian sẽ không có sẵn cho đến năm 2017.
Các trường cũng phải báo cáo thực giá (chi phí nhập trường ít hơn tất cả số tiền trợ cấp nhận được) theo các nhóm mức thu nhập gia đình khác nhau. Chi phí nhập học (được định nghĩa là học phí và lệ phí, nơi ở và tiền ăn, sách vở và dụng cụ và chi phí sinh hoạt khác như đi lại và giặt ủi) và thực giá là những điêu xem xét quan trọng để tính khả năng chi trả.
Bởi vì các gói trợ cấp tài chính có thể khác nhau giữa các trường đại học với cùng gói nhãn tương tự như nhau, thực giá là rất quan trọng để cho sinh viên biết họ sẽ phải chi trả những gì.
Những trường của liên bang tạo cơ hội cho sinh viên vay phải báo cáo tỷ lệ sinh viên không hoàn trả được món nợ trong vòng ba năm sau khi rời khỏi trường. Biện pháp này phản ánh việc liệu sinh viên có khả năng kiếm đủ tiền để hoàn trả món vay. Các trường cũng phải báo cáo về các món cho vay trung bình, để sinh viên có thể cân nhắc những khoản phải thanh toán trong tương lai.
Ngoài ra, các chương trình định hướng dạy nghề phải báo cáo số liệu về nợ và thu nhập theo những quy định mới về “làm việc được trả lương xứng đáng”. Điều này giúp cho sinh viên trong các lĩnh vực kỹ thuật có một ý tưởng rõ ràng về những gì họ có thể làm.
Chính quyền Obama đã hứa sẽ thông tin bổ sung về kết quả cho sinh viên sẽ có “vào cuối mùa hè này”, mặc dù họ không nói cái gì sẽ sẵn sàng.
Chúng ta không biết điều gì?
Mặc dù đã có thông tin về một số kết luận quan trọng, vẫn có nhiều việc cần làm để giúp sinh viên có những quyết định khôn ngoan trong việc chọn trường học.
Dưới đây là một số ví dụ về những kết luận là hữu ích cho sinh viên và gia đình của họ.
Mặc dù có những khoảng cách rất lớn trong tỷ lệ hoàn thành việc học tập dựa trên thu nhập gia đình, nhưng gần đây sinh viên và gia đình của họ không thể truy cập dữ liệu về các sinh viên tốt nghiệp có thu nhập thấp nhận tài trợ liên bang Pell. (Chính phủ liên bang đang mua dữ liệu từ Clearinghouse của sinh viên trong nước để bổ sung điều này.)
Các trường cao đẳng được yêu cầu phải báo cáo tỷ lệ sinh viên thiểu số và tỷ lệ sinh viên nhận trợ cấp liên bang Pell, nhưng không có thông tin gì về tỷ lệ phần trăm các sinh viên thế hệ đầu tiên.
Đây là mối quan tâm đặc thù cho mục tiêu chính sách quan trọng của việc cải thiện cách tiếp cận giáo dục đại học ở Hoa Kỳ; không có thông tin này, thì thật khó biết những trường nào là đầu tàu của sự chuyển động xã hội.
Các tổ chức tư nhân như PayScale và LinkedIn đã làm việc để lấp đầy khoảng trống này, nhưng họ chỉ có thể cung cấp một lượng thông tin hạn chế.
Làm thế nào để chúng ta có thể biết nhiều hơn?
Các dữ liệu cần thiết trả lời được nhiều câu hỏi trên đã được chính phủ liên bang cung cấp, nhưng không có trong các cơ sở dữ liệu không được phép liên thông với nhau.
Rào cản lớn nhất để thông tin thuận lợi hơn từ chính phủ liên bang là do một điều khoản được tái xác định năm 2008 của Đạo Luật Giáo dục đại học cấm chính phủ liên bang tạo ra một hệ thống dữ liệu “hồ sơ liên kết sinh viên” để gắn kết các kết quả hỗ trợ tài chính, tuyển sinh và việc làm cho học sinh nhận trợ giúp về tài chính của liên bang. Lệnh cấm này được đưa ra một phần do những lo ngại về bảo mật dữ liệu, và một phần là do nỗ lực vận động hành lang mạnh mẽ của các trường đại học tư nhân phi lợi nhuận.
Ngược lại, các bang được phép có các hệ thống đơn vị hồ sơ dữ liệu, và một vài trong số đó cung cấp thông tin chi tiết có sẵn cho bất cứ ai chỉ với một cú nhấp chuột.
Ví dụ, bang Virginia đưa ra một loạt thông tin có giá trị về các khoản vay cho sinh viên bằng các bảng biểu và đồ họa thuận tiện.
Thượng nghị sĩ Rubio đã hợp tác với Thượng nghị sĩ Ron Wyden của đảng Dân chủ ở bang Oregon và Mark Warner ở Virginia đưa ra thảo luận tại nghị viện đạo luật đảo lại lệnh cấm về đơn vị hồ sơ dữ liệu, mặc dù không có vụ việc làm nào được thông qua tại Quốc hội.
Một nỗ lực của hai đảng nhằm cung cấp thêm thông tin có lợi cho sinh viên và gia đình họ có khả năng giúp sinh viên ra quyết định tốt hơn.
Nhưng có được dữ liệu chỉ là một phần của thách thức. Điềm khác là đưa được đến tay sinh viên đúng thời điểm. Để làm được việc đó, điều quan trọng là chính phủ liên bang phải làm việc với các tổ chức tiếp cận trường đại học và các nhà tư vấn.
Sinh viên sẽ có thể truy cập thông tin này khi bắt đầu xem xét việc học đại học. Mặc dù thông tin bổ sung có thể không giúp cho một sinh viên tốt nghiệp mà không còn nợ, nó vẫn sẽ giúp anh ta hoặc cô ta có quyết định chắc chắn hơn về trường đại học nào sẽ theo học, nếu như có tiền để trả.
Robert Kelchen là trợ lý giáo sư về giáo dục đại học tại Đại học Seton Hall
Bài viết này đã được đăng lần đầu trên The Conversation.
Tác giả: Robert Kelchen, Seton Hall University | Dịch giả: Xuân Dung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét