Tôi còn nhớ
như in năm 1965 tôi thi đậu vào trường công (trường Hoàng Diệu), được
người cậu thưởng cho một ly sinh tố của tiệm
Thành Nguyên. Lúc đó tôi rất vui và thích với phần thưởng nho nhỏ nầy.
Thời học sinh cứ mãi dần trôi, bạn bè cũ, mới theo thời gian và biến động của
thời cuộc cũng như thăng trầm của cuộc sống, cứ lần lượt đến và đi theo dòng
chảy cuộc đời. Mới đó mà đã 50 năm.
Sau một
thời gian dài bon chen vất vả với cơm áo gạo tiền, những bạn cùng thời tôi có bạn thành đạt, có bạn còn mải chìm trong
nỗi khốn khó của cuộc sống, nhưng tận trong sâu thẳm đáy lòng của chúng tôi đều
ray rức một nỗi nhớ về thời học sinh của mình, nhớ mái trường, nhớ Thầy
Cô, nhớ chiếc bảng đen….nhớ cái hộc bàn mà ngày xưa mình đã từng gởi lại một
bức thư (có thể gọi là thư tỏ tình) cho một ai đó!? Đôi khi trong những lần gặp mặt, tôi nghe
nhắc tên của một người bạn, ngay tức thì tôi liên tưởng được gương mặt và một
vài kỷ niệm của bạn đó liền hiện rõ trong tiềm thức của tôi, nhưng thi thoảng bạn
bè gặp lại nhau nhắc lại một cái tên, nghe thì nhớ rất rõ nhưng rất tiếc không
thể nào mình hình dung được gương mặt của bạn ấy ra sao? Dòng chảy thời gian và nỗi nhọc nhằn trong vòng xoáy cuộc đời ít nhiều đã bào mòn trí nhớ. Bây giờ trong số mấy chục
bạn cũ, tôi chỉ còn nhớ được Liêm Trần (đã mất), Công Nhân, Trường Ân, Thanh
Đoàn, Liêm Đặng….Riêng Sử Xuân Vĩnh Thọ, Nguyễn Văn Bé….thì không thể nào hình
dung gương mặt của các bạn ấy nữa rồi!!
Thông lệ
đã hình thành nhiều năm nay, bạn Viên Bình thường chủ xướng họp mặt bạn bè niên
khoá 65-72 vào dịp Tết Nguyên đán, và được sự hưởng ứng rất nhiệt tình của
các bạn còn sinh sống tại Sóc Trăng, thỉnh thoảng có thêm vài bạn ở nước
ngoài về quê ăn Tết. Chủ đích là sau một năm bận bịu với sinh kế, bạn bè cùng
nhau tụ họp làm một tiệc nhỏ vừa nhâm nhi đôi ba chai bia, ôn lại kỷ niệm ngày
xưa, thăm hỏi nhau về cuộc sống hiện nay của bạn bè gần xa, rồi nhân đó chung
tay giúp cho những bạn còn khó khăn trong cuộc sống. Một việc làm âm thầm,
không phô trương hình thức nhưng thể hiện rất rõ tinh thần tương thân tương trợ
của những người bạn đã từng học chung với nhau dưới một mái trường. Những lần
họp mặt đó, tuy rất hữu ích, và đang thu hút ngày càng nhiều bạn cũ, nhưng chưa
lần nào những người bạn học cùng thời với nhau được tụ họp đầy đủ nhất, kể cả
bạn gần xa, trong ngoài nước để buổi hàn huyên tâm sự thêm phần ấm cúng, chuyện
ôn lại những kỷ niệm vui buồn thời học sinh sẽ thêm cởi mở, sôi động cho thỏa
lòng nhau hơn. Từ những trăn trở đó một số bạn đang sống ở xa (Ngọc Hồng, Hữu
Thiện, Phương Mai,Trường Ân…) đã bàn bạc với bạn bè đang sinh sống tại Sóc
Trăng cùng nhau chung sức thực hiện hoài bảo đầy ý nghĩa đó, hy vọng đem lại
niềm vui cho những người bạn cùng thời và cũng là cho chính mình.
Từ suy nghĩ, trong thời gian hai tuần đã biến thành sự
việc cụ thể và khá trọng đại. Khóa học 1965-1972 sẽ tổ chức ngày họp mặt kỷ
niệm 50 năm ngày vào trường Hoàng Diệu. Họp mặt diễn ra trong tháng 3 năm 2015
tại vườn me Mỹ Xuyên.
Lần họp mặt nầy hàm chứa rất nhiều ý nghĩa
đối với chúng tôi, nên bè bạn một niên khoá cùng nhau bàn bạc rất kỹ lưỡng,
chuẩn bị từng bước cho thật chu đáo! Nhưng điều đáng trân trọng nhất là
chúng tôi nhận được sự giúp đỡ hết sức nhiệt tình của các bạn ngoài
khoá như Sơn Liêng 64-71, Hồng Nhan 68-75, và nhất là Ban liên lạc CHS Hoàng
Diệu Sóc Trăng do bạn Hồ Quốc Lực (68-75) là Trưởng ban đứng ra làm cầu nối và
góp ý. Các bạn nầy không ngại nhọc nhằn cùng chung vai với Ban tổ chức mỗi
người tự nhận một phần việc, vun vén cho ngày họp mặt được thành công tốt đẹp
như chúng tôi hằng mong ước. Như
đã sắp xếp từ trước, Sơn Liêng thì lo cập nhật danh sách các bạn ghi danh tham
dự họp mặt, Hồng Nhan thì nhận phần liên lạc và đưa danh sách cũng như thư mời
lên trang Web Nam Cali….Quốc Lực thì cùng Viên Bình hợp sức với Quang Cua lo
sắp xếp thật chu đáo chương trình ngày họp mặt. Hữu Thiện có nhiều tham vọng sẽ làm một kỷ yếu mini, in áo thun và nón
tặng các bạn… Từ suy nghĩ của Hữu Thiện, ngay bây giờ ban tổ chức kêu gọi anh
chị em đồng môn viết bài cho kỷ yếu mini, gởi cho Hồng Nhan và Quốc Lực để kỷ
yếu phong phú nội dung và in ấn cho kịp thời gian. Kỷ yếu sẽ là quà lưu niệm
đáng nhớ đối với
Thầy Cô và đồng môn về dự. Phần áo thun và nón sẽ bàn bạc và tính tiếp khi có
đủ điều kiện. Mặt khác, ban tổ chức cũng nhờ các bạn
xa gần tìm kiếm địa chỉ bạn cũ để nhắn mời về họp mặt và làm thống kê in trong
kỷ yếu để tất cả đồng môn biết tìm liên lạc nhau, nối lại sợi dây thân ái cũ.
Về địa điểm, nếu tổ chức tại một nhà hàng nào đó
trong nội thị Sóc Trăng thì dễ ợt (như lời của Quốc Lực), nhưng theo
ý kiến của một số anh chị em thì nên tổ chức tại vườn me của anh Hồ Quang Cua,
sự đồng thuận rất nhanh là điều dễ hiểu; khung cảnh vườn me xanh mát,
mang dáng dấp một vùng quê yên tĩnh dễ tạo cho tất cả đồng môn một cảm
giác thật gần gũi và ấm áp. Bạn bè xa gần, thành đạt hay chưa thành đạt
đều dễ hoà đồng với nhau hơn. Và khi mọi người đã hoà nhịp được với nhau thì
niềm vui chung sẽ tăng thêm gấp bội. Như vậy, mặc dù không có những tiện
nghi sang trọng cầu kỳ, nhưng bù lại chúng ta sẽ có một nơi họp mặt rất
lý tưởng và thân quen với tuổi học trò, khung cảnh nơi nầy dễ gợi cho chúng ta
nhớ lại ngày xửa ngày xưa bạn bè cùng khoá rủ nhau đi cắm trại những ngày hè, hoặc
những lần cùng nhau đi vườn táo, rẫy dưa….ngày gần Tết! Đến nơi đây các bạn có
thể nghĩ là chúng ta đang làm một chuyến du lịch sinh thái, kết hợp với việc
gặp gỡ đồng môn cũ Hoàng Diệu từ
khắp nơi tụ về.
Và muốn cho đồng môn có những giây phút thật vui vẻ,
ấm áp bên nhau, rồi cùng ôn lại kỷ niệm vui buồn ngày còn đi học…, chủ vườn me rất hào phóng và đầy nhiệt huyết đã vui mừng xuất tiền túi của mình, bắt đầu xây dựng nới rộng thêm một chòi lá ngay giữa hai hàng dừa kiểng và cau kiểng cho
thoáng mát. Mọi người thoải mái tám
chuyện trên trời dưới đất, chuyện cũ chuyện mới,
chuyện trong ngoài nước…. Bạn
bè nếu tám tới thấy
thấm mệt hay khát thì có dừa dứa một bên cứ tự xử. Chủ vườn me nầy rất hiếu khách (hay là sợ mất
khách?) nên từ bây giờ đã lo bẻ bỏ mấy
trái đu đủ non, mặc dù hơi uổng một chút..., chờ đợt ra bông lần tới đúng vào
tháng 3 thì có đu đủ trái lớn đáp ứng nhu cầu ăn vặt và làm đẹp của quý vị nữ sinh…
Phần khuyến mãi đặc biệt là thanh long thì anh chủ mình đã bắt đầu lo phần chong đèn cho có trái đúng vào ngày hội
ngộ.
Tui nhờ có chơi thân với Lực ( vừa trong ban tổ chức vừa là em anh chủ vườn me), nên
được biết thêm một tin rất HOT cũng rất TEEN luôn, mà chắc hẳn là mấy anh chị
em rất thích; định để bụng mà lòng thì rạo rực quá…. chịu không nổi!
Thôi thì tiết lộ bí mật nầy ra luôn cho rồi. Hôm họp mặt nếu có cặp đôi
nào muốn tìm lại chút hương vị của những ngày mới yêu nhau, thì anh có thể dìu
chị xuống chiếc xuồng ba lá (anh Cua mới sắm) trong mương vườn, vừa bơi vừa hát
cho chị nghe một bài tình ca lãng mạn ngày xưa, chẳng cần hấp hôn gì cả tui bảo đảm... tự nhiên anh chị mình lại càng yêu nhau tha thiết như thuở ban đầu. Trong lúc
viết những dòng chữ nầy
tôi
lại biết thêm một tin rất là thích thú, anh Cua sẽ cho bắt một cây cầu tre lắc
lẻo nối hai liếp vườn với nhau, tạo thêm tiểu cảnh cho mấy cô nàng nữ sinh xinh
đẹp chụp hình kỷ niệm. Sở dĩ tôi thích thú với cây cầu tre lắc lẻo nầy
vì một lý do rất ư là đau khổ! Như các bạn đã biết ngày xưa tui bị mấy nàng nữ
sinh Hoàng Diệu nầy hất hủi dữ lắm! Nên lần
nầy tui sẽ nhờ cây cầu tre lắc lẻo giúp cho tui thanh toán sòng phẳng với mấy
nàng nữ sinh ngày xưa. Bởi dịp nầy mấy nàng nữ sinh ngày xưa về họp mặt, sẽ có nhiều cô nữ sinh nhờ tôi nắm lấy bàn tay và đưa
mấy người đẹp nầy ra giữa chiếc cầu tre lắc lẻo để ngã nghiêng tạo dáng chụp
hình cho thơ mộng… cho lãng mạn một chút. Lúc
đó tui đây rất hân hạnh chìa bàn tay năm ngón (nhăn nheo!), cho mấy nàng siết chặt… Tui sẽ đưa mấy nàng
ra giữa cây cầu tre thơ mộng và lắc lẻo ấy,.... sau đó tui sẽ nhẹ nhàng gỡ tay tui
ra! Cam đoan với các bạn mấy nàng nầy cương quyết nắm chặt tay tui….và miệng thì
thỏ thẻ năn nỉ xin tui cho nắm
chặt lấy bàn tay, nghĩ đến lúc ấy tui thấy đã nư cơn giận ngày xưa lắm lắm!!!
Không phải tui là người thù vặt nhưng nếu có bạn nào ngày xưa từng bị hất hủi như tui thì mới thắm thía cái nỗi đau con tim bị xé nát tơi tả lúc ấy…Và hôm đó các bạn mới thấy là tui không cho mấy nàng nầy nắm chặt tay tui nữa là đúng với câu có vay có trả đó!
Không phải tui là người thù vặt nhưng nếu có bạn nào ngày xưa từng bị hất hủi như tui thì mới thắm thía cái nỗi đau con tim bị xé nát tơi tả lúc ấy…Và hôm đó các bạn mới thấy là tui không cho mấy nàng nầy nắm chặt tay tui nữa là đúng với câu có vay có trả đó!
Theo
Quốc Lực, buổi tao ngộ vườn me lần này sẽ là lần họp mặt đáng nhớ nhất so với
các cuộc họp mặt đã từng diễn ra, bởi sẽ có nhiều điểm nhấn đầy ý nghĩa tình
thầy nghĩa bạn, phong phú về nội dung lẫn hình thức. Tui hỏi, nhưng Lực không
nói, nói ra sẽ mất…linh! Như vậy, sẽ còn rất nhiều tiết mục đặc sắc trong ngày họp mặt vườn me năm nay lắm…! Vậy
các bạn gần xa hãy nhắc nhau cùng về. Đến với nhau lần nầy chúng ta sẽ có dịp
thăm hỏi Thầy Cô cũ, chúng ta sẽ gặp lại những người bạn mấy chục năm xa
cách, chúng ta được gặp lại người xưa mà bây giờ tóc đã điểm sương….những ông
Nội, bà Ngoại, có dịp ôn lại những mối tình ngây ngô khi xưa
ta bé và sẽ thật vui khi một ai đó trong chúng ta đưa ra một bức thư tình
viết vội, được xếp gọn vào những
trang sách, cuốn tập…đã trao vội cho nhau trong giờ tan trường năm nào! Chúng
ta sẽ cùng nhau nhắc lại chút kỷ niệm của Liêm của Mách mà bây giờ không còn
gặp nữa, hoặc ngậm ngùi chia sẻ khi biết một hoàn cảnh khốn khó của vài người
bạn, hay cùng vui với thành đạt của những bạn cùng thời. Chúng ta hãy đến với
nhau vì chúng ta là những người bạn học cũ đầy tình thân ái, hãy xem vườn me là
sân trường Hoàng Diệu ngày xưa, vì vườn me Mỹ Xuyên năm nay sẽ có nhiều chiếc
áo dài trắng thướt tha trước gió, những gam màu đồng phục thời học
sinh. Hãy xem buổi rong chơi vườn me như là buổi ra chơi trong sân trường
thuở nào.
Nguyễn thành Khánh
HD 65 – 72
Tháng 10/2014.